Diệp Phồn Tinh nhìn nước thuốc trong bình còn hơn phân nửa, “Tôi không sao, thật ra cũng không cần phiền phức như vậy, ngủ một giấc là tốt rồi, thật đấy.” 
Phó Cảnh Ngộ nhìn nàng, ánh mắt rất cố chấp, “Ta thích nghe nữ hài nói chuyện” 
Hắn nói những lời này, Diệp Phồn Tinh buông xuống không cùng hắn tranh chấp nữa. 
Trong phòng rất yên tĩnh, nàng nhìn Phó Cảnh Ngộ, chỉ biết hắn ngồi trên xe lăn, nàng cũng chưa nhìn kĩ hắn. Bây giờ mới phát hiện, hắn rất đẹp mắt. 
Thượng đế giống như một thợ mộc hoàn mỹ, mà hắn là một kiệt tác được điêu khắc tỉ mỉ, trọng điểm là… trên người hắn có một cảm giác an toàn không nói được. 
Diệp Phồn Tinh nằm ở trên giường, Phó Cảnh Ngộ ở một bên chiếu cố nàng. 
Nàng chưa bao giờ hưởng thụ cảm giác được người chiếu cố, ba mẹ đều bận rộn nhiều việc, xem như nàng bị bệnh, cũng chính mình tự đi khám, bọn họ cũng không có thì giờ chiếu cố nàng. 
Dù sao nàng cũng chỉ là con gái, nàng với Diệp Tử Thần không giống nhau. 
Tưởng Sâm từ bên ngoài trở về, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ đang chiếu cố Diệp Phồn Tinh. 
Hắn là alafn đầu tiên nhìn thấy Phó tiên sinh chiếu cố người khác. 
Coi như thời gian lúc trước ở cùng với Tô Lâm Hoan, hắn cũng chưa từng như vậy. 
Bởi vì lúc đó, Phó Cảnh Ngộ bề bộn nhiều việc, cho dù có vị hôn thê, thời gian hắn làm bạn với vị hôn thê cũng rất ít, thậm chí là không có. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-nhe-nhang-hon/2670341/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.