Diệp Phồn Tinh vừa dứt lời, mẹ Diệp giơ tay lên, cho nàng một bạt tai, trực tiếp đánh Diệp Phồn Tinh đến ngẩn người.
Nửa bên mặt tê rần…
Vì bắt nàng phải lập gia đình, mẹ liền đành nàng?
Không chỉ như thế, mẹ Diệp còn khóc, “Lão Diệp, ông xem con gái ông đi, nó là muốn làm người mẹ là tôi đây tức chết mà!”
Diệp Phồn Tinh nhìn mẹ tố cáo ngược một cái, quả thật là không biết nói cái gì.
Trực tiếp cầm lấy hành lý ra cửa.
Tưởng Sâm chờ dưới lầu, thấy nàng xuống, giúp nàng đem hành lý bỏ vào cốp xe.
000 --- 000
“Đại thúc, chúng ta về rồi”, Thời điểm trở lại biệt thự, bên trong chỉ có một mình Phó cảnh Ngộ .
Diệp Phồn Tinh đi tới, thấy hắn ngồi một mình ở đó, luôn cảm giác được trên người có một loại cô đơn không nói ra được.
Phó Cảnh Ngộ ngẩng đầu lên, nhìn Tưởng Sâm cũng tiểu nha đầu ở bên cạnh, người trẻ tuổi luôn là vậy, ban ngày mới khíc một trận, hắn cho là nàng sẽ buồn phiền rất lâu, kết quả, nàng đã tốt hơn rất nhiều.
Phó Canh Ngộ nhìn Tưởng Sâm, “Thu dọn một chút đi, ngày mai chúng ta sẽ trở về”
“Vâng” Tưởng Sâm có chút ngoài ý muốn, lúc trước trong nhà thúc giục lâu như vậy, Phó Cảnh Ngộ đều không nghe, hiện tại hắn lại muốn về?
Bất quá, chuyện này là chuyện tốt, hắn cũng không hỏi cái gì nữa, liền đi thu dọn.
Ánh mắt Diệp Phồn Tinh rơi vào trên người Phó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-nhe-nhang-hon/2670337/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.