Diệp Phồn Tinh dĩ nhiên không thể nói nàng suy nghĩ lung ta lung tung, nàng sờ trán của mình một cái, “Có thể là bị bệnh còn chưa khỏi hắn!”
Tàng tùy tiện tìm một cái lý do, Phó Cảnh Ngộ cũng rất nghiêm túc.
Hắn gọi Tưởng Sâm qua, “Đi gọi bác sĩ tới xem một chút”
Tưởng Sâm hơi do dự: “Vào giờ này? Thật sự là hơi trễ”
Nếu như là Phó Cảnh Ngộ bị bệnh, coi như đang là nửa đêm, hắn cũng gọi bác sĩ tới.
Nhưng đây là Diệp Phồn Tinh chẳng qua có chút bệnh, Tưởng Sâm sẽ không xem trọng như thế.
Dù soa, trong lòng hắn, địa vị của Diệp Phồn Tinh không có khả năng so với Phó Cảnh Ngộ.
Phó Cảnh Ngộ nhìn Tưởng Sâm, sắc mặt biến lạnh, “Cậu đối với lời nói của tôi dường như có ý kiến”
Tưởng Sâm không nghĩ tới hắn sẽ để ý đến chuyện của Diệp Phồn Tinh như vậy, sợ đến vội vàng đáp lời, “Tôi đi ngay đây”
Hắn xem như phục bản thân rồi.
Rõ ràng hai ngày nay Phó tiên sinh rất khác thường, hắn đối với Diệp Phồn Tinh này cũng quá tốt rồi, hắn cũng chỉ là tiện miệng, lại cùng với Phó tiên sinh đối nghịch.
Cũng không dám tranh luận nhiều, Tưởng Sâm liền nhanh chóng gọi điện cho bác sĩ.
Thời điểm bác sĩ tới, Phó Cảnh Ngộ đã đưa Diệp Phồn Tinh về phòng.
Hắn cùng Tưởng Sâm cũng xem như quen biết, hỏi: “Trễ như vậy còn gọi ta tới đây, Phó tiên sinh khó chịu chỗ nào à?”
“Không phải, là Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-nhe-nhang-hon/2670335/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.