Dương Lập chậm rai nhả khói, so với bình thường càng có vẻ như là đang suy tư, rồi gã quay đầu, lại phát hiện ra Hàn Thiếu Hoa đang nhìn mình chằm chằm, vì thế gã tiến gần, nhả một ngụm khói vào mặt cậu “Thế nào, cũng muốn một điếu?”
Làn khói mờ ảo trong ánh đèn càng làm đôi mắt của gã trở lên lung linh hơn, hình ảnh ấy lập tức rơi vào tâm Hàn Thiếu Hoa. Cậu chậm rãi cúi đầu, đuổi đến gần Dương Lập, nhẹ nhàng chạm vào môi gã, lúc đi ra còn ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt. Nhưng vài giây đó trôi qua đối vào cậu phảng phất tựa như cả nửa thế kỷ dài vậy.
“Dương Lập, tôi thích anh!”
Dương Lập khiếp sợ, điếu thuốc trong tay sớm đã rơi xuống đất. Ánh mắt của Hàn Thiếu Hoa nhìn gã lúc này nồng cháy quá, khiến gã không dám nhìn thẳng vào mắt cậu, chỉ có thể cúi đầu, nghe trái tim của mình thình thịch đập trong lồng ngực. Rõ ràng lần chạm môi này chẳng thể nào so sánh được với hôn, nhưng lại có thể khiến tim y đập nhanh đến thế.
Hết thảy phát sinh thật đột ngột, Dương Lập lần đầu tiên trong đời cảm thấy cuộc sống chẳng khác gì một bộ phim cẩu huyết cả. Sống gần ba mươi năm đến nơi rồi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gã thân mật với một người đàn ông, lại còn là quỷ con kém mình mười tuổi. Hơn nữa, vì cái gì mà quỷ con lại cao hơn mình nhiều như thế, vậy thì người bị áp chẳng phải chính là mình sao. Từ từ đã nào, sao chưa gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-lam-on-cho-toi-bao-thuoc/1283403/chuong-4-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.