Dương Lập hào phóng đưa cả gói mứt cho cậu, nhưng nhân viên nhỏ lại giấu tay ra đằng sau “Không cần, ông chủ phải đút cho tôi” Nói rồi con mị mị cười, há miệng lại gần, chẳng khác nào một cón chó to đùng đang chảy nước miếng phe phẩy cái đuôi. Nhất là đôi mắt loan loan, khiến nội tâm ông chủ mềm nhũn, ma xui quỷ khiến đút một miếng mứt vào miệng cậu.
Nhân viên nhỏ một ngụm ăn hết, đầu lưỡi còn liếm lên ngón tay, cảm nhận thấy nhiệt độ nóng ấm khiến Dương Lập giật mình giật cả cánh tay về.
Hàn Thiếu Hoa là cố ý, vì chỉ muốn nhìn thấy bộ dáng ông chủ nhà mình đỏ mặt mà thôi. Làn da Dương Lập rất trắng, nên chỉ cần hơi đỏ mặt thôi đã rõ ràng rồi. Hàn Thiếu Hoa thích nhất là ngắm Dương Lập khi gã đỏ mặt, lại có chút quẫn bách nữa. Ừ, nói trắng ra là, đồng chí Tiểu Hàn thật sự rất thích khi dễ cái người lớn tuổi trong lòng của cậu.
“Ông chủ, làm sao vậy?” Hàn Thiếu hoa nhẹ nhàng chạm lên khuôn mặt của Dương Lập, như lạ lẫm lắm mà hỏi “Sao mặt chú lại nóng đến thé?”
Dương Lập vội vàng chạy trốn, rời khỏi bàn tay của cậu, cảm giác như mọi lỗ chân lông trên người đều co rúm lại. Bởi vì mình lâu lắm rồi không có đối tượng hay sao? Bị quỷ nhỏ sờ nhẹ một cái thôi đã khẩn trương như vậy, thật sự đáng buồn quá đi. Chẳng khác nào học sinh tiểu học cả, nội tâm Dương Lập gào khóc.
Hàn Thiếu Hoa nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-lam-on-cho-toi-bao-thuoc/1283402/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.