“...... Phải.” Mặc Dạ lãnh đạm trả lời. “Là vật gì?” Liễu Khanh Nhan đối với chuyện bọn họ nói cực kỳ mẫn cảm. Lúc họ nói chuyện Liễu Khanh Nhan lắng tai nghe, biểu lộ lập tức trở lại nghiêm túc. “...... Trước mắt còn chưa biết, bất quá ta cùng Mặc Dạ đều cảm giác được có vật gì đó đi theo chúng ta, nhưng lại không nói rõ được.” Băng Cơ nói xong cũng nhìn về phía thiếu niên lạnh lùng, người duy nhất ở đây quen thuộc đối với nơi này. “Ta chỉ tới một lần. Về phần trong này có cái gì ta cũng không biết. Trước khi lên núi chẳng phải ta đã nói với các ngươi, phải chịu trách nhiệm an toàn của ta, những thứ khác dĩ nhiên là chuyện của các ngươi.” Một bộ dạng không chịu trách nhiệm, hơn nữa còn nói như rất hợp lý. Tử Hiên nghiến răng, thầm muốn đánh người! “Nguy hiểm không?” “...... Không có.” Sau đó đội hình vẫn như cũ tiến về phía trước. Nhưng đi nửa canh giờ lại gặp phải khó khăn, dưới chân của bọn họ toàn bộ đều là xương cốt, có thể nhìn ra là xương cốt người. Khắp núi khắp nơi đều là xương trắng. Chỉ là xương cốt ở đây có chỗ khác xương cốt bình thường. Những xương này trắng bóng phát sáng như bị đánh sáp dầu, tựa như phát hào quang, nhìn vào thật chói mắt. Cảnh tượng này thật tươi đẹp, phàm là ai nhìn qua đều bị mê hoặc. Núi xương không phải u ám khủng bố, mà lộ ra một vẻ đẹp lạnh lùng. Tựa như trân châu bóng loáng trắng noãn, không có một chút tỳ vết nào, hoàn mỹ giống như là có người tỉ mỉ tạo ra. Chỉ có thể dùng hai chữ "lãnh diễm" để hình dung. Tử Hiên cùng Minh Vũ ngồi xổm xuống, dùng tay tỉ mỉ sờ vào, rồi gào to. “Nếu thật sự là trân châu thì phát tài rồi, phát tài rồi, thiệt nhiều thiệt nhiều. Cũng có thể dùng trân châu này xây phòng ốc.” Băng Cơ ngồi xổm xuống, cầm lấy một khối vê trong tay, nghiền nát thành tro, thổi thổi. Những sương trắng hình như là sợ những tro cốt này. Khi Băng Cơ thổi tro bụi ra, sương trắng bốn phía dần dần tán đi. Rất nhanh, vùng sương trắng dần dần giảm đi. Cảnh vật đã dần dần rõ ràng. Sương mù đã không ngừng tan đi, nhìn càng thêm rõ ràng, nhìn khắp núi khắp nơi đều là xương cốt sáng bóng. Liễu Khanh Nhan có chút phát run, híp mắt không yên nhìn nhìn mặt đất, sợ đột nhiên có cái gì đó đứng lên, nói chuyện. Nhưng nhìn kỹ, xương cốt ở đây đều mất trật tự, còn có chút kỳ quái đặc thù. Xương chỗ này đều là thân thể, có tay, có chân, không có đầu. Tất cả đầu lâu giống như đều biến mất hết. “...... Đầu của bọn họ ở đâu?” Minh Vũ cũng phát hiện. Hắn tựa như rất thích những xương cốt này, cầm ở trong tay yêu thích không buông. Liễu Khanh Nhan nghĩ thầm, trong này trừ mình ra không có một ai là người bình thường.<HunhHn786> “......” Thiếu niên nhìn nhìn sắc trời, lúc này sương mù tan đi hết. Lúc vào núi là giữa trưa, đi gần hai canh giờ, lúc này trời đã có ráng đỏ xuất hiện. Thiếu niên có một chút lo lắng. “Chúng ta đi nhanh một chút, trước lúc trời tối phải tới Vạn Khóc Sơn.” Nói xong, hắn tự mình bước nhanh rời đi, tốc độ rất nhanh, chớp mắt, liền chứng kiến một cái bóng đen hiện lên. “ Không phải chứ, vội vả như vậy, vì sao muốn trước lúc trời tối, chẳng lẻ còn sợ những thứ quỷ mị gì. Chúng ta cái gì chưa thấy qua, còn sợ những quỷ quái đó!” Tử Hiên phỉ nhổ. Bất quá vẫn đuổi theo vì Liễu Khanh Nhan đã khởi hành. Vài người thân ảnh rất nhanh. Trên đường vẫn như cũ là xương cốt che kín. “Này? Tại sao lại không đi, không phải nói trước lúc trời tối tới cái Vạn Khóc Sơn gì đó sao?” Tử Hiên đi qua liếc nhìn thiếu niên đang không ngừng tìm kiếm trong đống xương cốt. “Tìm bảo bối.” “...... Tiền thối.” “Câu nói đùa này một chút cũng không vui.....” Minh Vũ núp ở sau lưng Liễu Khanh Nhan nghiêng đầu nhìn. “Ta không có nói giỡn, các ngươi cũng mau điểm tìm, cùng tìm nhất định phải tìm được một cái.” Hắn dùng tay không tìm kiếm, đem những xương cốt bị gãy kéo ra, rốt cuộc tìm được một bộ hoàn hảo. Đây là bộ xương có tay có chân, tuy không phải rất đầy đủ, bất quá coi như là không sai, bởi vì có đầu nên coi như được thông qua! Thiếu niên lôi cái khung xương ra khỏi đống chằng chịt kia, sau đó dùng khăn tay cẩn thận lau thân thể, tứ chi bộ xương. Thái độ thiếu niên có thể nói là cung kính thần thánh, những người đứng xem đều bị đổ mồ hôi lạnh, có thể nói giữa ban ngày gặp quỷ. “Này, ngươi đang làm gì vậy? Lau làm gì? Là muốn ôm về sao?” Tử Hiên cười hì hì nói đùa. Thiếu niên nghiêm mặt nói. “Ta không có nói giỡn. Các ngươi nhanh tìm một bộ hoàn hảo, đem lau sạch sẽ, sau đó lấy đầu lâu xuống, nhất định phải lau sạch sẽ.” Minh Vũ hiếu kỳ nói. “Vậy nếu không lau sạch sẽ thì như thế nào?” Thiếu niên cúi đầu không nói chuyện, tỉ mỉ lau. Tử Hiên chuẩn bị đi đá tiểu tử một cái. Đúng là không nghe lời! “Khi trời tối, hắn sẽ tìm đầu lâu. Ngươi phải có được cái đầu lâu, còn không có đầu lâu, bọn họ hướng đến ngươi lấy đầu lâu.” “............” Bốn phía gió thổi ào ào. Liễu Khanh Nhan toàn thân cứng ngắc, dưới chân giẫm lên hằng hà xương khô. Nếu đến buổi tối ngàn vạn bộ xương khô đều đuổi theo muốn đầu lâu, chỉ nghĩ đã cảm thấy sởn tóc gáy. “...... Đại thúc, sao ngươi không tìm, trời cũng sắp tối.” Minh Vũ thấy Liễu Khanh Nhan không nhúc nhích, tranh thủ thời gian thúc giục. Liễu Khanh Nhan cắn răng, hung hăng nói. “Ta một hồi tìm.” Hiện tại bọn họ rốt cuộc biết xương khô chỗ này vì sao sạch như vậy. Nhưng không có đầu lâu chẳng lẽ đều là bị người ta vặn gãy, vậy đầu lâu của bọn họ cuối cùng đi nơi nào? “Răng rắc!” Một tiếng giòn vang. Thiếu niên, mặt không biểu tình vặn gãy cái đầu lâu, thản nhiên đứng lên, nói với Mặc Dạ. “Ngươi cùng hắn, một trong hai, cùng ta đi bắt ma trơi, bằng không trời tối chúng ta ai cũng đi không được.” “...... Ma... trơi?” Minh Vũ có chút nói lắp. Trong tay hắn còn cầm một khúc xương cánh tay, đang ra sức đào móc, tựa như đang tìm bảo tàng. Bất quá lúc này hắn đã hóa đá. “Kỳ thật, ta còn muốn hỏi một chút. Ngươi bảo chúng ta lấy cái đầu lâu để dùng làm gì? Không phải nói muốn tranh thủ thời gian chạy cho nhanh sao. Hiện tại trời đang chuẩn bị tối, còn ở nơi này tìm những thứ kỳ quái gì đó......” Thật lãng phí thời gian mà. Minh Vũ khó chịu kêu lên. “Tìm đầu lâu, là vì chỉ đường trong đêm. Đêm nay chúng ta có khả năng phải tiếp tục đi, đến Tháp Ngàn Yêu mà các nói, cần phải đi đến rạng sáng. Nhưng...... phải trong tình huống không có gì bất ngờ xảy ra mới có thể.” Băng Cơ cùng Mặc Dạ liếc nhìn nhau một cái. Hai người bọn họ là người quan trọng nhất, bất kỳ một người nào đi cũng sẽ là một tổn thất. “Sẽ mất bao lâu?” Băng Cơ hỏi. Muốn trông cậy vào Mặc Dạ tự giác thì không có khả năng. “Có thể một canh giờ, cũng không chừng lâu hơn một ít.” “Được.” Một canh giờ? Một ít thời gian nữa trời sẽ tối đen, Liễu Khanh Nhan có dự cảm trời tối nhất định sẽ phát sinh chuyện không tốt. Thường thường dự cảm không tốt sẽ luôn phát sinh. “...... Nếu như các ngươi còn chưa có đem ma trơi về, nếu xảy ra chuyện gì dị thường, chúng ta ở chỗ này...... nên xử lý như thế nào?” Thiếu niên kéo khóe miệng tựa hồ tại cười nhạo. Bàn tay Tử Hiên xuất hiện một ngọn lửa màu tím. “Tiểu tử có muốn thử một chút hay không?” “......” Thiếu niên toàn thân cứng đờ, còn không tình nguyện bẩm báo. “Các ngươi đem cái đầu lâu cầm trên tay, không cần làm bất cứ cái gì, đừng cử động. Không quản phát sinh cái gì chỉ là không nên cử động là tốt rồi.” Nói xong, hắn chạy té khói. Băng Cơ đi theo sau lưng thiếu niên. “Ta sẽ mau chóng trở về.” “Còn nửa canh giờ, trời liền tối, nhanh tìm đi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]