“Xương khô nào? Xương khô ở đâu?”
Liễu Khanh Nhan tranh thủ thời gian thu ngọc cất đi, nghiêm mặt nói.
“Không có, không có. Sao chỉ có mình ngươi, những người khác đi ở đâu?”
Vì tránh xấu hổ, Liễu Khanh Nhan nói sang chuyện khác.
Bất quá Tử Hiên không có dễ dàng bị gạt. Hắn đưa tay lau khuôn mặt còn dính bụi bẩn, cũng vỗ vỗ bụi bám trên người Liễu Khanh Nhan.
“Khanh Nhan, ngươi gặp chuyện gì? Chỉ đi một lát mà ngươi liền biến thành cái bộ dạng này, rất giống lăn lộn trên mặt đất.”
“Khụ, khụ, không có, không có... Ta hỏi các ngươi vừa mới đi nơi nào? Còn những cây cỏ sao cũng không thấy?”
Vừa nói đến cái này Tử Hiên lại muốn nổi giận. Nhưng đối mặt Liễu Khanh Nhan, hắn cũng không tức giận được, chỉ càu nhàu mà thôi.
“Ngươi còn nói. Lúc ấy không phải ngươi hét to một tiếng sao? Chúng ta đều tìm ngươi. Chúng ta quay đầu lại đi tìm ngươi, ngươi lại biến mất, tìm không thấy. Chúng ta phải chia nhau tìm, nhưng ngươi...... xảy ra chuyện gì?”
Sắc mặt Liễu Khanh Nhan có chút mất tự nhiên.
“Vậy ngươi không thấy có một đống xương khô sao?”
“...... Xương khô? Ta chỉ thấy sương mù, không có phát hiện bộ xương nào. Khanh Nhan đã thấy.”
Trong nội tâm Tử Hiên lo lắng. Liễu Khanh Nhan là một người rất trấn định, tuyệt đối sẽ không thất thố như vậy.
Biến mất một lát, liền biến thành bộ dáng này.
“Ngươi chờ một chút, ta kêu bọn họ tới. Nhắc tới cũng kỳ Băng Cơ có thứ tốt như vậy cũng không cho ngươi. Nếu cho ngươi, chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-co-yeu-khi/1283949/quyen-2-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.