“Khanh Nhan, Khanh Nhan......”
Bộ xương khô cứ gọi tên Liễu Khanh Nhan, đốm lửa màu lục không ngừng lập loè trong hốc mắt.
Mắt nhìn chằm chằm, Liễu Khanh Nhan tựa như mới tiếp nhận hiện thực này. Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng như phát điên, cố nén tiếng thét phát ra, Liễu Khanh Nhan xòe bàn tay nâng cái đầu lâu lên, dùng sức vặn....
"Rắc"
Đầu lâu bị vặn đến sau lưng, lại bị dùng chân đá bay.
“Cút ngay!”
Sau đó Liễu Khanh Nhan nổi điên chạy theo hướng khác.
Chỗ chết tiệt này là nơi quỷ nào, vì sao ngay cả một cái đầu lâu cũng có thể nói chuyện.
Liễu Khanh Nhan cứ đi như vậy một lát nhưng cũng không gặp được ai.
“Minh Vũ! Minh Vũ! Minh Vũ ra đây cho ta, đi ra cho ta.”
Chạy không biết bao lâu, Liễu Khanh Nhan dừng lại vừa tức vừa hận. Từ đầu đến cuối, Liễu Khanh Nhan luôn cảm thấy có người đi theo mình. Có đôi mắt luôn hướng theo, một tấc cũng không rời, nhưng không có đi ra.<HunhHn786>
Bộ xương khô chết tiệt đã bị đá cực kỳ xa, Liễu Khanh Nhan tin nó không thể đuổi theo kịp. Như vậy đi theo chỉ có thể là nhóm người của Tử Hiên.
Nếu như là Tử Hiên nhất định sẽ hô to gọi nhỏ nhào lên. Nhưng bước chân này có chút chậm chạp, cẩn cẩn dực dực, ngoại trừ Minh Vũ, Liễu Khanh Nhan không thể tưởng được còn có người khác.
“Minh Vũ? Minh Vũ đi ra, đừng trốn nữa?”
Trên trán nhìn không rõ là mồ hôi hay là sương mù. Liễu Khanh Nhan cảm giác tim mình nhảy ra khỏi cổ họng.
“Đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-co-yeu-khi/1283948/quyen-2-chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.