Đi khỏi thôn nhỏ nửa ngày đường, mấy người họ tìm một chỗ bóng râm mát đợi người. Hạt Đậu Đỏ đã nói bọn họ đợi một hồi hắn sẽ nhanh chóng đến.
Liễu Khanh Nhan ngồi ở trên một tảng đá lớn. Tử Hiên ngồi ở một bên tay nâng má trong trạng thái suy tư. Minh Vũ thì làm bộ dáng yếu đuối tựa vào vai Liễu Khanh Nhan.
“Đến rồi.”
Minh Vũ bỗng hô lên.
Mấy người họ liền thấy cuối đường có một điểm đen nho nhỏ. Thân ảnh di chuyển rất mau, chỉ bằng thời gian một hơi thở, thiếu niên kia đã trước mặt họ.
“Đi thôi.”
Thiếu niên mặt lạnh, không thích bị người khác nhìn như vậy.
Tử Hiên dò xét, lành lạnh nói.
“Hơi thở cũng không gấp nha.”
“Tử Hiên không cần phải hồ đồ, thời gian của chúng ta không nhiều lắm, đi trước nói sau.”
Liễu Khanh Nhan nói với Tử Hiên như thế, sau đó nhìn thiếu niên kia nói.
“Vậy đi thôi, chúng ta có cần chuẩn bị gì hay không?”
“Không cần.”
Huyền Minh nói không sai. Thiếu niên không thấy Huyền Minh trước mặt, hắn đi xuyên qua thân thể của Huyền Minh mà không có phát hiện.
Mấy người họ cứ như vậy vào núi.
Giờ này là giữa trưa, mặt trời trên cao chiếu xuống.
Thiếu niên lựa chọn một đường nhỏ cực kỳ vắng vẻ, quanh co. Đường rất nhỏ, cũng rất hẹp, hai bên đều là cỏ dại thật cao và sắc bén như đao. Cỏ dại cao khoảng đầu người cao to. Con đường này cũng là trải qua rất nhiều năm bị giẫm đạp mới tạo ra. Mấy người họ đi nối đuôi liên tiếp tiến lên phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-co-yeu-khi/1283947/quyen-2-chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.