Chương trước
Chương sau
“......”
Khi mới bắt đầu chỉ có Minh Vũ thành thật tìm kiếm. Cho đến khi sắc trời càng lúc càng đen, gió lạnh bốn phía thổi đến, nhớ tới lời thiếu niên nói trước khi rời đi, Liễu Khanh Nhan cũng ngồi xổm xuống, bắt đầu tìm kiếm.
Tuy những xương cốt sáng bóng rất sạch sẽ, nhưng Liễu Khanh Nhan đối với mấy cái này không thích nổi.
Minh Vũ là người đầu tiên tìm được. Hắn thành thật dùng áo lau bộ xương kia, lau sạch sẽ sáng bóng. Cuối cùng mới đem đầu lâu bẻ xuống.
“Đại thúc, ta đã tìm được một cái cho ngươi, ta đi tìm một cái khác.”
Liễu Khanh Nhan liên tục khoát tay, động tác trong tay cũng nhanh hơn.
“Không được, ta phải tự mình tìm, một hồi sẽ có.”
Minh Vũ tìm một cái đầu lâu, đã gây kích thích thật lớn đối với hai người khác. Tử Hiên hoàn toàn không tin lời nói của thiếu niên kia, nhưng bởi vì thấy Liễu Khanh Nhan cũng thành thật tìm kiếm như vậy. Hắn sợ Liễu Khanh Nhan đối với hắn có cái nhìn khác nên cũng tìm kiếm. Mặc Dạ hiện tại càng ngày càng biết nhìn rõ lập trường.
Tại tất cả mọi người cùng một lập trường, tuyệt đối sẽ không làm người ngoại tộc, tận lực nịnh nọt Liễu Khanh Nhan, như vậy càng lấy được ích lợi lớn.
Vì thế, ngoại trừ Minh Vũ, ba người kia vẫn vùi đầu vào tìm kiếm. Tất nhanh, Liễu Khanh Nhan tìm được một bộ xương tốt. Dù trong tiềm thức e ngại, nhưng vì bị bắt buộc vẫn phải lau sạch sẽ, sau đó vặn đầu lâu!!!
“Rắc, rắc............”
Đột nhiên ở sau lưng mọi người vang lên tiếng động.
Liễu Khanh Nhan cầm cái đầu lâu trong tay, ngồi chồm hổm trên mặt đất cứng ngắc, cũng không nhúc nhích.
Minh Vũ giơ đầu lâu trong tay lên nhìn chăm chú một bộ xương khô.
Lúc này tính cảnh giác của bọn họ thấp nhất, vì đang tìm kiếm mà giẫm lên xương cốt liên tục phát ra âm thanh. Bộ xương khô chầm chậm tới gần sau lưng Liễu Khanh Nhan.<HunhHn786>
Đây là bộ xương khô hoàn hảo nhất, từng bộ phận đều hoàn hảo, có thể nói là hoàn mỹ.
Bộ xương khô tựa như thật vui, như là thấy được cái gì làm cho nó cực kỳ hưng phấn. Từng bước một tới gần, giống như muốn cho Liễu Khanh Nhan một kinh hỉ, chụp bả vai Liễu Khanh Nhan.
“...... Ngươi, ngươi......”
“Đại thúc, đại thúc không sao chớ. Chết tiệt! Cái bộ xương khô thối tha, cút xa một chút cho ta. Ngươi còn muốn làm gì đại thúc? Một bộ xương khô cũng háo sắc như vậy!”
Minh Vũ tức giận đi tới đánh một chưởng vào bộ xương khô.
“Rắc, rắc......”
Hai đốm lửa xanh lục phẫn nộ lóe sáng. Bàn tay toàn xương quơ lên đánh tới khiến cho Minh Vũ loạng choạng.
“Không phải chứ, một bộ xương khô cũng lợi hại như vậy à. Nếu toàn bộ đều đến còn như thế nào nữa.”
Minh Vũ một tay cầm đầu lâu, một tay đối phó bộ xương khô. Bởi vì Minh Vũ khinh địch cho nên lãnh hậu quả.
“Ui, thật đúng là đau nha!”
Minh Vũ rên rỉ.
Tử Hiên ở một bên nhìn có chút hả hê. Bất quá hắn cũng tham gia chiến đấu.
Một mình bộ xương khô chống lại Minh Vũ cùng Tử Hiên. Thân thể nó uyển chuyển thần kỳ, mỗi một động tác đều rất linh hoạt.
Sau mấy hiệp quyết đấu, rõ ràng bộ xương khô càng lúc càng thành thạo. Tử Hiên cùng Minh Vũ cũng không thể phớt lờ.
Thật sự bộ xương khô này quá cứng, bất kể là nước hay lửa, hay là lực, cũng không thể thương tổn nửa phần!
“...... Bộ xương khô cũng lợi hại nha.”
Minh Vũ cười pha trò.
“...... Khanh Nhan, ta cảm thấy nó hình như là tới tìm ngươi. Nó không có ý tổn thương ngươi nha......”
Bộ xương khô hình như có địch ý đối với bọn họ rất lớn. Bị hai người vây đánh, còn có thể đánh cho bọn họ luống cuống tay chân. Có thể tưởng tượng ra được nó đang phát tiết oán khí, lại chuyên môn nhằm vào mặt mà đánh.
Đánh vào mặt người ta, đánh đến không thể dùng nha!
“......”
Liễu Khanh Nhan hơi hơi run rẩy đứng lên.
“Khanh Nhan à, lúc trước có phải ngươi đụng phải nó......”
Liễu Khanh Nhan rầu rĩ nói
“...... Ờ, lúc đầu nó giả giọng hai người các ngươi gạt ta......”
Tử Hiên kêu to.
“Không phải chứ, bộ xương khô còn có thể nói chuyện?”
“Giả giống như đúc...... Mới đầu ta còn tưởng rằng là các ngươi, về sau mới phát hiện là bộ xương khô này tác quái. Bất quá...... cũng kỳ quái là nó chỉ làm như vậy, cũng không có làm những thứ khác, cũng không có tổn thương ta, điểm này khiến cho ta cũng thấy lạ.”
Chẳng lẽ do nhân phẩm của các ngươi không tốt, cho nên mới ra tay đối phó các ngươi?
Tử Hiên đen mặt. Khanh Nhan nhà hắn bị một bộ xương khô quấn lấy, còn ngơ ngác không biết. Chẳng lẽ Khanh Nhan nhà hắn ngốc......
Tử Hiên cảm thấy tương lai thật sự có áp lực cự đại!
“Khanh Nhan à, ngươi có làm gì nó không, sao nó giống như đối với ngươi rất...... chấp nhất.”
“...... Hình như không có gì.”
Liễu Khanh Nhan cũng chú ý tới thần sắc ba người kia không đúng, nhìn về phía sau, vung tay tát một cái. Bộ xương khô không có trốn, còn sung sướng phát ra tiếng lách cách vui vẻ.
“Khanh Nhan, Khanh Nhan......”
Bộ xương khô cất tiếng nói.
Sau đó nó ngồi xổm xuống không ngừng tìm kiếm. Một bộ xương khô ngồi trên một đống xương cốt lục lọi tìm kiếm. Khi tìm ra, nó như một đứa bé hiến vật quý giá, đưa một bộ xương có đầu đến trước mặt Liễu Khanh Nhan.
Giọng khàn khàn khó nghe lần nữa vang lên.
“Khanh Nhan... Khanh Nhan.... cho.... cho ngươi...... Cho...... Cho ngươi.......”
Nó nói chuyện cực kỳ gian nan, nhưng hai chữ "Khanh Nhan" lại nói rất rõ ràng, giống như đứa trẻ bi bô tập nói.
“......”
Liễu Khanh Nhan nhìn Tử Hiên, rồi nhìn Minh Vũ, sau đó là Mặc Dạ. Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, còn có chút nóng nảy, cầm một đoạn xương tay màu trắng, do dự rồi mặt lạnh lùng gõ xuống.
“Cộp.....”
Bộ xương khô tỏ ra rất đau đớn, đặt bộ xương kia ở bên chân Liễu Khanh Nhan. Sau đó lẳng lặng ngồi xuống ôm cánh tay, uể oải nhìn qua, hai đốm lửa màu xanh lục có chút ảm đạm.
“Có phải các ngươi đánh không dùng lực? Sao nhanh như vậy thì thua rồi?”
“Đại thúc, ta có dùng sức......”
Đối phó bộ xương khô này hắn dùng toàn lực. Nhưng bộ xương khô này rắn chắc vô cùng, dùng cách nào cũng không được. Điều này làm cho Minh Vũ rất buồn bực.
“Hắn vẫn có chút hỗ trợ của nơi này, nên so với ta lợi hại hơn một chút mà thôi. Hắc hắc hắc, đại thúc, ta tới giúp ngươi giết bộ xương kia nha.”
Minh Vũ nịnh nọt ôm đầu lâu chạy tới.
“Các ngươi còn chưa có tìm được đầu lâu, động tác nhanh một chút đi, trời đã tối rồi. Ta đã có đầu lâu rồi, cũng không nên cản trở.”
Liễu Khanh Nhan thản nhiên nói.
Xem ra cuối cùng bộ xương khô phiền toái này vẫn làm được một chuyện tốt.
“......”
Kỳ thật, Khanh Nhan nhà hắn da mặt cũng khá dày. Tử Hiên oán hận nghĩ.
Bởi vì oán khí khiến cho động tác cũng hơn nhanh, tìm kiếm cũng nhanh chóng......
Hắn hừ hừ như đứa trẻ hờn dỗi. Dựa vào cái gì phải đi lau một bộ xương khô sạch như vậy. Nhìn cũng không nhìn, hắn trực tiếp đem đầu lâu bẻ xuống!
Một cái đầu lâu trắng trong lòng bàn tay, nhìn thế nào cũng thấy quỷ dị.
“Đèn chỉ đường?’
Đôi mắt màu tím thăm dò nhìn về phía đôi mắt đen như mực, sau đó nhìn về phía bộ xương khô ngồi chồm hổm dưới đất. Trong đầu Tử Hiên xuất hiện một cảnh tượng kỳ quái.
Một bộ xương khô...... hành động thoạt nhìn không có gì khác một con người............
Hắn vì cái ý nghĩ này mà càng hoảng sợ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.