Đối với Tử Hiên vô sỉ khiêu khích, Mặc Dạ chỉ phất tay, Liễu Khanh Nhan trừng mắt quét tới!
“Ngươi dám!”
“Ta sao không dám!”
“Ngươi không ngủ thì cút ra bên ngoài!”
Ý ra ngoài chính là nếu như có thể hòa bình ở chung mọi người vẫn có thể ở cùng một chỗ. Nhưng bây giờ số người đã gia tăng, đã có bốn người mà giường chỉ có một, thật sự là thừa người. Bốn nam nhân nằm làm sao trên một cái giường?
Tử Hiên đã chìm vào loại không khí kỳ quái, đã có thể tưởng tượng đến đư loại cảnh tượng. Hắn nhìn Liễu Khanh Nhan với ánh mắt hết sức khát vọng cùng nóng bỏng, còn mang theo oán niệm nóng nảy nào đó.
Hắn còn thiếu chút lấy tay vẫy gọi "mau tới đây, mau tới đây, nhanh lên giường......"
“...... Kỳ thật ta cảm thấy cái giường ngủ chen chúc một chút vẫn được. Hiện tại trời lạnh như vậy, nằm chật sẽ ấm áp.”
Hiện tại lạnh sao? Lạnh sao ngươi còn mặc phong phanh!
“Cũng không biết các hạ nghĩ như thế nào?”
Mặc Dạ hừ lạnh một tiếng.
“Hoang đường!”
Sau đó lại nhìn Liễu Khanh Nhan. Bất quá bởi vì có vết xe đổ, lúc này thái độ của Mặc Dạ quả nhiên là tốt lên rất nhiều, cũng nhu hòa rất nhiều.
“Theo ta rời khỏi đây, chúng ta đi bây giờ.”
“......”
Liễu Khanh Nhan quăng cho hắn một cái liếc mắt. Huynh đài đang nói chuyện cùng ai, ta không thích thái độ của ngươi.
Cũng không biết có phải bị Tử Hiên ảnh hưởng hay không, Liễu Khanh Nhan cảm thấy đôi mắt màu vàng của người này có chút lóe sáng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-co-yeu-khi/1283929/quyen-2-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.