Đôi bên đều bị cái ý nghĩ này làm rung động. Mỹ nhân à mỹ nhân, ngươi mặc dù là rất ngon miệng, nhưng miệng lưỡi thật sự quá nặng. Khẩu vị này chúng ta tiêu thụ không nổi nha. Tử Hiên cùng Băng Cơ đều là lệ đầy mặt. "Chuyện gì?" "Các ngươi nếu thật sự phát sinh những thứ như lời nói, ta không ngại hủy diệt nhân giới!!" Hủy diệt nhân giới? Lời này không đáng buồn cười. "Thật không, ta còn muốn sống thêm mấy ngày, sự tình ngươi nghĩ tạm thời không có khả năng phát sinh rồi." Liễu Khanh Nhan nói thẳng. Đôi mắt màu tím của Tử Hiên lóe lên, hưng phấn cuồn cuộn. Nghe Liễu Khanh Nhan nói lời này, hắn cảm thấy kỳ thật Liễu Khanh Nhan rất thông minh, biết rõ bọn họ muốn làm gì. Hắn còn tưởng rằng Liễu Khanh Nhan là khúc gỗ, thì ra trong nội tâm cũng biết mấy chuyện này. Tử Hiên nghĩ như vậy liền vui sướng hài lòng. Mặc Dạ chỉ nhìn nhìn, sau đó liền ngồi ở đầu giường. Đây là có ý gì? Là trấn thủ? Trong nội tâm Tử Hiên đem Mặc Dạ mắng trăm ngàn lần. Ngươi được lắm Mặc Dạ, ăn không được còn muốn lôi kéo người ta xuống nước! Trong khi hai người cực độ oán niệm, Mặc Dạ sừng sững bất động, như núi không ngã! Liễu Khanh Nhan trở thành nhân bánh, bị kẹp ở giữa. Hai cánh tay bị người khóa chặt, chân cũng bị người một người gác ngang. Duới tình huống như thế Liễu Khanh Nhan vẫn có thể ngủ, nhưng trong lòng tự nhủ có nhiều nam nhân có chút không tốt, muốn ngủ một giấc cũng không an ổn. Một đêm yên lặng. Liễu Khanh Nhan ngủ cực kỳ ngon lành. Nhưng trong đêm đen, trong phòng có ba ánh mắt sáng ngời, hết sức dọa người, cộng thêm hơi thở thô gấp trầm trọng giống dã thú. Cho đến sáng sớm ngày hôm sau.... Khi Liễu Khanh Nhan mở to mắt đã thấy hai người bên cạnh mắt thâm quầng, tròng mắt còn có chút tơ máu, thân thể kề sát nóng như lửa. Mắt to trừng mắt nhỏ. "Ngươi như vậy đã bao lâu?" Liễu Khanh Nhan nhìn Tử Hiên, nhìn bộ dạng của hắn thật sự là khó chịu, sắc mặt cũng có chút xanh. "...... Cả đêm như vậy.... Đây là ánh mắt gì? Ta nói rồi ta rất bền bỉ, người bình thường cũng không có được loại công phu...... Ối!!! Khanh Nhan!.... Khanh Nhan!!!.... Khanh Nhan!!!!" Người này rốt cuộc có biết mình đang làm gì hay không, rõ ràng... rõ ràng...... Tử Hiên nghẹn đỏ mặt, cho dù hắn da mặt dày như vậy cũng không thể không đỏ mặt. Hắn sao có thể lường trước được Liễu Khanh Nhan đưa tay vào..... còn giúp hắn giải quyết. Tử Hiên híp mắt thoải mái, sẵn sàng đón nhận ánh mắt thù địch mãnh liệt, cùng sát ý lạnh người.<HunhHn786> Chủ nhân của ánh mắt muốn giết người kia giờ phút này đang khoanh chân ngồi ở đầu giường, nhìn động tác của Liễu Khanh Nhan. Băng Cơ ở một bên méo mặt, cảm giác mình không có được đối đãi công bằng. Hắn cảm thấy Liễu Khanh Nhan đối với Tử Hiên tốt hơn. Liễu Khanh Nhan bất công. Hắn cố ý uốn éo thân dán lên. Muốn được an ủi.... an ủi đi. "Ngươi làm gì, cả đêm không có tắm rửa nên ngứa sao?" Giọng điệu hoàn toàn khác hẳn, trong trẻo nhưng lạnh lùng, không có hương vị quan tâm, Băng Cơ không ngừng cố gắng. "...... Không phải, người ta......" Người ta.... người ta đây là đang cầu an ủi.... chỗ đó ngứa.... "Ngươi có thể ngủ giường của ta cũng đã rất được ưu ái rồi. Ngươi còn muốn được một tấc lại tiến một thước. Không có khả năng. Tử Hiên trong lòng ta không giống ngươi. Cho nên nếu ngươi muốn như vậy, đi ra quẹo trái. Khi chúng ta tới đây ta có thấy một chỗ tên gọi Bách Hoa Lâu, đến đó ngươi có thể được thỏa mãn." Lời này thật là xuất phát từ miệng của người gỗ Liễu Khanh Nhan sao? Băng Cơ không thể tin được, trừng to mắt. Đồng thời cũng có một người khác trừng to mắt. Khanh Nhan nói hắn và Băng Cơ không giống nhau. Khi Tử Hiên nghe được câu này cả người hơi bị căng cứng. Hắn vốn dĩ cho là vì hắn quấn chặt lấy Liễu Khanh Nhan cho nên Liễu Khanh Nhan mới không có cách nào phải ở cùng với hắn. Nhưng bây giờ Liễu Khanh Nhan chính miệng nói, hắn và Băng Cơ không giống nhau. "Khanh Nhan......" Hiện tại Tử Hiên thích Liễu Khanh Nhan chết đi mất. Khi làm loại sự tình này, Liễu Khanh Nhan còn nói ra như thế, hắn cảm thấy tối hôm qua bị ủy khuất cũng là đáng. "Thật sự cảm thấy ta cùng hắn khác nhau à. Khanh Nhan có phải.... có phải đối với ta... thích một chút hay không? Dù là một chút......" Tử Hiên thật sự tìm không ra từ để nói. Hiện tại tâm tình tăng vọt, tình cảm mãnh liệt tăng vọt, giống như một thiếu niên tuổi còn trẻ lần đầu biết yêu. Hắn ngượng ngùng, hạnh phúc, đơn thuần, đầy ước mơ. Mối tình đầu cũng thích hắn thì thật vui sướng, cảm thấy lòng đầy phấn khởi, hận không thể đem chuyện này nói cho toàn bộ thế giới nghe. Nhưng khi muốn nói ra những thứ này, hắn lại có chút ít sợ hãi, sợ Liễu Khanh Nhan nói là giả, chỉ là thuận miệng nói thôi. Lo lắng, sợ hãi, bồi hồi. Băng Cơ như sắp khóc. Liễu Khanh Nhan có ý gì? Cái gì gọi là ngủ giường của ngươi? Chẳng lẽ người ta không phải là một mỹ nam tử sao? Chẳng lẽ người ta chịu như vậy cùng ngươi ngủ một buổi tối, lại không có cảm thấy chút gì sao? Ta cũng sẽ không cùng người bình thường ngủ chung một chỗ. Hắn cũng muốn cãi lại rằng hắn và hồ ly tinh đúng là không giống nhau! "Ngươi nói chuyện ấp a ấp úng. Chỉ một buổi tối mà thôi liền thấy ủy khuất thành cái dạng này. Sau này nếu cần nói ra, ta liền giúp ngươi. Vì bản thân thích mới có thể làm như vậy, nếu như không thích, ta ngay cả đụng vào cũng sẽ không đụng!" Tử Hiên vui sướng hài lòng híp mắt, đắm chìm trong hạnh phúc. Liễu Khanh Nhan nhìn hắn thư thái như vậy, không khỏi tự thỏa mãn, tâm tình cũng sung sướng. Loại chuyện này từ nay về sau chỉ có thể né chứ không thể tránh. Có thể mang đến khoái hoạt cho bọn hắn, Liễu Khanh Nhan cảm giác mình còn có chút bản lĩnh, trong nội tâm có chút ít kiêu ngạo. Kỳ thật, trong việc chinh phục nam nhân loại phương pháp này rất hữu hiệu. Mỗi một nam nhân đều không cách nào nói ra, nhưng không giải quyết vấn đề sẽ gây hậu quả lớn. Cũng bởi như thế, mới có hôn quân trầm mê sắc đẹp, đây không phải không có lý. Liễu Khanh Nhan cảm giác mình cũng có chỗ hữu dụng, trong nội tâm vui mừng mà hoàn toàn không biết mình làm chuyện này chính là tự đưa mình vào miệng sói. "Phải, phải, phải, Khanh Nhan nói rất đúng, rất đúng." Tử Hiên nịnh nọt mười phần. "Ôi....!!! Khanh Nhan, Khanh Nhan đang làm chi? Hỏng, hỏng, tay nhẹ chút, nhẹ thôi. Đừng dùng lực như vậy thì hạnh phúc từ nay về sau của ngươi cũng coi như xong!!! A a a!! Nhẹ tay, nhẹ thôi, coi chừng gãy. Á bẻ gãy!!!" Hiện tại sắp đứt rời hạnh phúc. "Khanh Nhan, có phải hiểu lầm cái gì hay không? Vì sao đột nhiên thay đổi, vừa còn tốt mà. Nếu trong lòng có gì không thoải mái nói ra, không nên động thủ.... không nên động thủ......" Lại liều mạng dùng lực rồi, mỹ nhân không phải giỡn chơi. "Chuyện gì cũng từ từ, chuyện gì cũng từ từ!" Băng Cơ ở một bên cười trộm, cũng không quên bỏ đá xuống giếng. "Mỹ nhân, hắn không nghe lời. Đối với nam nhân nên hung ác một chút. Ngươi phải đối với nam nhân hung ác một chút thì nam nhân mới nghe lời!" Liễu Khanh Nhan cảm thấy những lời này rất có lý, ánh mắt hung ác nhìn Tử Hiên. Tử Hiên cảm giác mình bị trời đè. "Đối với nam nhân hung ác một chút sao?" Tử Hiên lắc đầu. Đối với nam nhân khác hung ác, đối với nam nhân của mình phải ôn nhu, ôn nhu nha. "Ngươi cho rằng ngươi nói một ít lời dễ nghe ta liền không biết tâm tư của ngươi sao. Ngươi xem ta là đứa ngốc để chơi đùa. Ngươi cũng muốn biến ta thành đứa ngốc trước mặt mọi người!" Một cái xoay người, Liễu Khanh Nhan đã ngồi ở trên mình Tử Hiên. Tử Hiên lập tức khó thở, cố gắng nhẫn nhịn. Cái này thật đúng là làm giống câu Băng Cơ nói. Đối với nam nhân phải hung ác một chút. Tuyệt đối không phải một chút hung ác, bởi vì tiểu đệ đệ của Tử Hiên còn đang trong tay Liễu Khanh Nhan. Có thể nói là băng lửa cùng công kích. "Khanh Nhan? Khanh Nhan. Khanh Nhan. Ngươi có phải hiểu lầm cái gì......" Tử Hiên đổ mồ hôi lạnh. "Không đối với ngươi hung ác một chút, ngươi cũng không biết thủ đoạn của ta. Rõ ràng lúc có ta còn dám cùng nam nhân khác làm loạn. Ngươi cho rằng ta không nhìn thấy thì là người mù sao? Kém cỏi, quả nhiên là kém cỏi! Xem ta đối với ngươi hung ác thế nào? Phải phế ngươi đi! Như vậy ngươi sẽ biết sự lợi hại của ta! Còn dám ở trước mặt ta đi thông đồng với nam nhân khác!!!" "......" "......" Băng Cơ cùng Mặc Dạ không có gì để nói. Thì ra là ghen. Bình dấm chua thật lớn không che giấu biểu lộ cảm xúc, khiến hai người hâm mộ. Tử Hiên trong nội tâm hô to "oan uổng". Hắn cũng là bất đắc dĩ mới như vậy. Hắn cũng không muốn đắc tội với Liễu Khanh Nhan. "Khanh Nhan, ta biết sai rồi..... Ta cũng không dám nữa.... Từ nay về sau con mắt của ta chỉ nhìn một người, suy nghĩ cũng chỉ nghĩ một người, yêu thương cũng chỉ một người. Chỉ một người là Liễu Khanh Nhan... Ta thật sự sai rồi... Khanh Nhan thả ra đi......" Không sợ xấu hổ mất mặt lớn tiếng cầu khẩn không ngừng. Băng Cơ cũng không còn ghen ghét, không hâm mộ Tử Hiên. Vừa rồi hết thảy là ảo giác! Ảo giác! Trừng phạt bất ngờ, không cho đối phương có bất kỳ sự phòng bị nào. Chiêu này của Liễu Khanh Nhan thật đúng là hung ác, nhưng ác hơn còn đang ở phía sau. Liễu Khanh Nhan nhìn sang Mặc Dạ đang xem chuyện vui. "Đi lấy chén trà cho ta!" Mặc Dạ phất tay, chén trà đã tới tay. Chén trà hình như hơi nhỏ, nhưng sâu lòng một chút. Đưa cái chén...... Liền chứng kiến Liễu Khanh Nhan cầm cái chén.... nếu không nhìn lầm thì.... cào lên ở đâu đó. Cào lên...... Cào lên...... Băng Cơ hóa đá. Cả người chưa hóa đá cũng có chút phản ứng không kịp là Mặc Dạ. Hắn nghĩ đến chén kia từng trên tay mình, lắc lắc, lại xoa xoa. "Ngươi hay dùng cách này giải quyết à! Xem ra ta không đối với ngươi hung ác một chút, ngươi liền cho rằng ngươi có tư cách kiêu ngạo, đi ra bên ngoài kiêu ngạo! Nếu từ nay về sau ngươi còn dám cùng nam nhân khác thông đồng, ta liền phế ngươi!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]