Đôi bên đều bị cái ý nghĩ này làm rung động.
Mỹ nhân à mỹ nhân, ngươi mặc dù là rất ngon miệng, nhưng miệng lưỡi thật sự quá nặng. Khẩu vị này chúng ta tiêu thụ không nổi nha.
Tử Hiên cùng Băng Cơ đều là lệ đầy mặt.
"Chuyện gì?"
"Các ngươi nếu thật sự phát sinh những thứ như lời nói, ta không ngại hủy diệt nhân giới!!"
Hủy diệt nhân giới?
Lời này không đáng buồn cười.
"Thật không, ta còn muốn sống thêm mấy ngày, sự tình ngươi nghĩ tạm thời không có khả năng phát sinh rồi."
Liễu Khanh Nhan nói thẳng.
Đôi mắt màu tím của Tử Hiên lóe lên, hưng phấn cuồn cuộn. Nghe Liễu Khanh Nhan nói lời này, hắn cảm thấy kỳ thật Liễu Khanh Nhan rất thông minh, biết rõ bọn họ muốn làm gì. Hắn còn tưởng rằng Liễu Khanh Nhan là khúc gỗ, thì ra trong nội tâm cũng biết mấy chuyện này. Tử Hiên nghĩ như vậy liền vui sướng hài lòng.
Mặc Dạ chỉ nhìn nhìn, sau đó liền ngồi ở đầu giường.
Đây là có ý gì? Là trấn thủ?
Trong nội tâm Tử Hiên đem Mặc Dạ mắng trăm ngàn lần.
Ngươi được lắm Mặc Dạ, ăn không được còn muốn lôi kéo người ta xuống nước!
Trong khi hai người cực độ oán niệm, Mặc Dạ sừng sững bất động, như núi không ngã!
Liễu Khanh Nhan trở thành nhân bánh, bị kẹp ở giữa. Hai cánh tay bị người khóa chặt, chân cũng bị người một người gác ngang. Duới tình huống như thế Liễu Khanh Nhan vẫn có thể ngủ, nhưng trong lòng tự nhủ có nhiều nam nhân có chút không tốt, muốn ngủ một giấc cũng không an
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-co-yeu-khi/1283930/quyen-2-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.