"...... là đồng ý, đồng ý."
Lạc Hồng Bụi cân nhắc ý nghĩa sâu xa của câu này.
"Vậy chúng ta lên trước, ở chỗ này không thoải mái."
Đều là nước, hơn nữa rất lạnh, toàn thân Liễu Khanh Nhan lạnh như băng, nhìn rất suy yếu.
"...... được."
Như nghĩ tới điều gì, Liễu Khanh Nhan kéo kéo áo Lạc Hồng Bụi.
"Người kia hình như còn ở phía trên......"
Người kia? Lạc Hồng Bụi nhất thời không nghĩ tới. Lạc Hồng Bụi cắn răng, trách mình sơ ý chủ quan, lại thầm than pháp lực của mình thấp kém.
"Hai người các ngươi muốn đi chỗ nào?"
Giọng Mặc Dạ lạnh như băng truyền đến.
Áp lực vô hình thoáng cái đánh tới, đương nhiên những áp lực này chỉ nhằm vào Lạc Hồng Bụi. Hắn có chút như ăn không tiêu, bất quá vẫn giữ im lặng. <HunhHn786>
"Không cần phải nhắm vào hắn."
Liễu Khanh Nhan ngẩng đầu, lúc này mới mở miệng.
Mặc Dạ nhìn người trong lòng Lạc Hồng Bụi, không có một chút lưu luyến, ngược lại bởi vì được giải thoát nên có chút thả lỏng, liền nổi giận, phẫn nộ cùng không cam lòng.
Vì cái gì không muốn gặp?
Phát ra hàn khí cùng áp lực, Mặc Dạ đi theo đằng sau hai người.
Lạc Hồng Bụi bởi vì người trong ngực càng thêm nỗ lực, nghĩ thầm tuyệt đối không cho bất luận cái gì tổn thương Liễu Khanh Nhan. Dù pháp lực của hắn chỉ bằng một phần ngàn người kia, có liều mạng cũng dùng hết sức bảo vệ Liễu Khanh Nhan. Hắn tuyệt đối sẽ không cho người này bị thương.
"Hồng Trần, tới vách đá nghỉ ngơi một buổi tối, ngày mai tính toán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-co-yeu-khi/1283896/quyen-1-chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.