Tìm nửa ngày trời, Lạc Hồng Bụi đã mỏi mệt thể xác lẫn tinh thần, tìm không thấy người tâm tình càng bực bội tới cực điểm.
Khi tuyệt vọng đến cực điểm, sắc trời hoàn toàn trở nên hắc ám, tiếng nước chảy quá lớn, nhìn cũng không rõ ràng. Hắn đành quay trở lên, chuẩn bị đợi ngày thứ hai lại đến.
Thời điểm đi lên nhanh hơn so với lúc xuống, tuy tốc độ vẫn tương đối nhanh nhưng Lạc Hồng Bụi rất cẩn thận lưu ý tình huống chung quanh.
Lạc Hồng Bụi từ phía dưới đi lên thoáng thấy Liễu Khanh Nhan, suýt chút nữa bỏ qua, hắn cho rằng mình hoa mắt, chần chờ trong chốc lát mới ngừng lại.
"...... Là..... là mỹ nhân sao?"
"Ô......"
Hai tay Liễu Khanh Nhan cứng ngắc, mơ hồ nghe được tiếng gọi của ai đó.
"Ai? Ngươi là......"
Lạc Hồng Bụi kích động ôm lấy Liễu Khanh Nhan, quả thực không dám tin, hắn thật sự tìm được rồi. Trong nháy mắt từ địa ngục lên thiên đường, tâm tình của Lạc Hồng Bụi giờ phút này không cách nào nói hết.
"Là ta, là Hồng Trần. Tốt quá, tốt quá rồi mỹ nhân không có việc gì, không có việc gì là tốt rồi......"
Lạc Hồng Bụi kích động nói không theo trình tự, không ngừng trấn an người trong ngực. Mỹ nhân của hắn nhìn cực kỳ yếu ớt, nhưng tay không buông kiếm cắm ở trên vách đá.
"Đã.... đã không có việc gì, có thể buông tay, ta ở bên cạnh mỹ nhân, đã không có việc gì nữa."
"......"
Lạc Hồng Bụi vươn một tay cố gắng lấy ngón tay Liễu Khanh Nhan ra khỏi kiếm.
Liễu Khanh Nhan lại cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-co-yeu-khi/1283895/quyen-1-chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.