Liễu Khanh Nhan dường như không có cảm nhận được người nào đó cứng ngắc, y như cũ lang lảnh nói.
"Nếu như, ngươi làm không được vậy thì xin mời buông tay."
Lời này nói đủ uyển chuyển, cũng không có gay gắt. Lạc Hồng Bụi còn xém chút vỗ tay tán thưởng. Khanh Khanh thật sự làm rất tốt, đối với người này nên như vậy!
Mắng hung ác vào!
Đừng có lưu tình!!!
Lạc Hồng Bụi dùng ánh mắt mãnh liệt cổ vũ, hai tay duỗi ra làm tư thế chuẩn bị nghênh đón Khanh Khanh từ nam tử kia về!
Mặc Dạ cười lạnh.
Dùng sức giam cầm người trong ngực, nói nhiều như vậy quanh co lòng vòng, còn không phải bảo hắn buông tay sao.
Lạc Hồng Bụi vui vẻ, cho rằng nam tử sẽ thật sự tức giận sẽ bỏ Khanh Khanh của hắn ra. Nhưng cái hắn đón được là một cái chân, lập tức bị đá.
"Buông tay sao? Trong đời của ta chưa từng có cái từ này, trong tam giới còn có cái gì ta không lấy được!"
Lời của Mặc Dạ có thể nói là cuồng vọng. Nhưng Lạc Hồng Bụi biết rõ người này nói được làm được.
"......"
Liễu Khanh Nhan cảm thấy đầu óc ong ong vang lên, như xuất hiện ảo giác. Bá đạo như vậy, ngang ngược vô lý, hình như thật lâu thật lâu trước đây từng có người nói qua với mình như vậy.
Cuồng vọng, bá đạo......
"Ngươi không buông tay, ta tất nhiên cũng sẽ không."
Cho dù có thua kém cái gì, bất quá tình yêu đối với Liễu Khanh Nhan, hắn lại không ít hơn một phần nào.
Liễu Khanh Nhan nghe mà chỉ cảm thấy mí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-co-yeu-khi/1283897/quyen-1-chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.