"Thầy đừng có đạp nữa." Mặc Liên vẫn ôm đầu Ti Gơ vào lòng vuốt ve. "Ẻm mà cáu lên là ẻm cắn thầy đó."
"Gràoooo."
"Không muốn mà, anh muốn ôm ôm."
"Thầy có hình tượng không vậy?"
Chụt.
"..."
"..."
Tất cả đột nhiên im bặt, bầu không khí tĩnh mịch, căng thẳng đến đáng sợ, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía của Mặc Liên.
Cô vô thức đưa tay vuốt má mình, nghiên đầu nhìn Kim Du. Cậu ta hiện tại không có chút sợ hãi về chuyện sắp xảy ra, yên tĩnh nở nụ cười nhẹ ngắm nhìn biểu cảm của Mặc Liên.
Phía sau một luồn sát khí mạnh mẽ đến rợn người, cô lại vô thức quay đầu lại. Dương Quang Trường vẫn trông đẹp trai áp chế người xung quanh nhưng đôi mắt lạnh lẽo ẩn sát khí mà Mặc Liên chưa từng được nhìn thấy, trông như có thể giết chết người mà anh đã nhìn trúng.
Trong thời khắc này, tất cả xung quanh cảm thấy có điềm siêu lớn rồi nhưng không ai dám lên tiếng. Mặc Liên như bị cái ánh mắt của anh làm cho căng thẳng, anh tuy hiện tại là thầy chủ nhiệm, nhưng vẫn là đại thiếu gia của nhà họ Dương, có khi anh ở đất nước khác rồi thì giết người đối với anh cũng có thể chỉ là một trò chơi.
"Cậu làm cái gì vậy?" Mặc Liên không muốn xảy ra án mạng, cũng cảm thấy kinh tởm vô cùng khi bị người khác chạm vào những chỗ mà không nên chạm, cô nhíu mài đứng dậy, ánh mắt hiện rõ lên sự chán ghét.
"Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thieu-gia-la-do-nghien-vo/2806316/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.