Anh cũng rất hạnh phúc mà, ôm gọn trong lòng cả thế giới, làn hơi thở ấm áp đều đều và vòng tay nhỏ nhắn giúp anh tránh khỏi cái lạnh, thế giới nhỏ này còn bảo là cũng yêu anh..
Anh hiện tại mới là người hạnh phúc nhất.
Lái xe cũng phải mất hơn một tiếng, về đến nhà cũng đã hơn 12 giờ. Mặc Liên thì vẫn ôm anh ngủ say, Ti Gơ lờ mờ thức dậy.
Dương Quang Trường tắt xe, ôm Mặc Liên ra khỏi xe, mở cửa cho Ti Gơ đi ra, hổ trắng như được huấn luyện kĩ càng, nó gặm lấy quai balo của Mặc Liên đi xuống xe theo anh vào nhà.
Lạch cạch.
Tạch.
"Grr.." Tiếng thở của Ti Gơ lại vang vang lên, nhả balo của Mặc Liên xuống sàn, giương đôi mắt màu xanh da trời lạnh lẽo lên nhìn anh.
Dương Quang Trường khụy người, nắm một góc của balo cầm lên, anh đảo mắt, hất cằm ra khoảng trống ở giữa nhà. "Ở yên đó. Đừng phá phách."
"Gràooo". Hổ trắng lại há to miệng gầm lớn, ngươi là gì mà dám ra lệnh?
Anh còn định đối xử tốt với bé Ti Gơ này của Mặc Liên để cho cô vui, nhưng hiện tại lại cảm thấy không cần thiết nữa rồi, đôi mắt anh trong phút chốc trở nên lạnh nhạt toả ra luồn khí lạnh lẽo, giọng điệu như anh hiện tại là trời: "Không chịu thì đợi tao 3 phút nữa bán mày cho tiệm thịt hổ, lúc đó có mười Mặc Liên cũng không cứu nổi mày."
"Grrrr.."
Dương Quang Trường đặt Mặc Liên nằm ngay ngắn xuống giường, nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thieu-gia-la-do-nghien-vo/2806314/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.