"Cháu nói tốt chú với ông bác là được chứ gì?"
"Thành giao!" Quang Trung nắm tay Lý Tuyên cười tươi, tung tăng đi ra cổng. "Đi thôi anh ơi."
"Grrrr." Chủ nhân nhỏ cũng bỏ tôi đi sao?
Cạch.
"Vợ ơi.."
"..."
"Vợ, người ta muốn thơm thơm."
"..."
Dương Quang Trường vừa đi kí hợp đồng cùng trợ lí thân cận-Mặc Liên là liền lên xe làm nũng.
Cô đâu có định làm nghề trợ lí đâu, là cái tên Trường Tổng nào đó lập công ty riêng, là tự nhiên giấy tờ có sẵn, chữ kí cũng là của cô rồi như không lại dính với Trường Tổng cả ngày.
Với cái gương mặt phúc hậu bầu bĩnh của cô thì vẫn không hợp với kiểu trưởng thành, mà Dương Quang Trường cũng không muốn cô mặc những món đồ trông lớn tuổi đó, chỉ muốn cô là em bé của anh mãi..
Mặc Liên ôm má anh xoa xoa, hôn "chụt" một cái lên môi anh, giọng điệu cưng chiều: "Đi về nhà, em làm bánh kem cho anh, nhé?"
"Dạ vợ". Dương Quang Trường phê tới não, ôm lại má cô hôn chùn chụt rãi rác khắp mặt mũi.
"Được rồi." Mặc Liên che miệng anh lại, đẩy anh ngồi lại ghế. "Thắt dây vào!"
"Dạ." Dương Quang Trường cười tủm tỉm, ngoan ngoãn ngồi lại thắt dây an toàn, tay chân ngoe nguẩy sung sướng.
Mặc Liên năm nào tới sinh nhật anh cũng đều không quên, dù có bận bịu thế nào thì sinh nhật của hai cha con đều cố tranh thủ thời gian cùng hai người làm bánh kem rồi thổi nến cùng gia đình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thieu-gia-la-do-nghien-vo/2806286/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.