Phụt.
Cả cơ thể của cô đều tựa vào vòng tay của anh mà run rẩy, Dương Quang Trường ôm cô ngồi lên ghế, lại dang hai chân của cô ra đặt lên tay nắm ghế.
Anh đưa tay xoa nhè nhẹ, chậm rãi vươn mặt tới chớp thời cơ cô đang há miệng để thở mà cướp thêm một nụ hôn, quấn chặt lưỡi nuốt sạch dư vị ngọt ngào của cô.
Mặc Liên bị bịt mắt, cũng không biết anh sẽ làm gì, hành động đều chậm chạp nhờ tất cả vào anh.
Ngón tay cái của anh vuốt lên vuốt xuống cái vật nhỏ xinh đẹp ấy, chậm rãi đưa một ngón để nới lỏng rồi hai ngón, từ từ chuyển động, anh thành thục chuyển động đầu lưỡi, cắn đủ tạo cảm giác thoải mái khắp cơ thể cô, rất nhanh liền lần mò xuống, thẳng tay chọc thêm một ngón nữa vào, anh mút mát ** *** đỏ hồng hào ướt át đang mời gọi.
Từng tiếng kêu hoan ái như khắc sâu vào trong tâm can của anh, cái chất giọng ngọt ngào tưởng chừng như mềm yếu đến thực dụng, cái dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên như thể sẽ không bao giờ trưởng thành.
Cái khoé miệng đó chỉ cười khi có anh, cái ánh mắt quan tâm luôn dành cho anh, tất cả hành động đều là vì anh, dù cô chưa bao giờ nói hay muốn gọi tên của anh, nhưng sâu trong tâm trí thì chỉ có duy nhất tên của anh được phép hiện diện trong trái tim này..
Dương Quang Trường từng cú từng cú thúc dồn dập làm cô điên đảo, anh như một con hổ đói khát, rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thieu-gia-la-do-nghien-vo/2806284/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.