Dương Quang Trường giương mắt lên, chớp một cái nước mắt chảy xuống, anh tựa hồ nhớ ra điều gì đó, dụi vào lòng cô, giọng nghèn nghẹn: "Em đeo nhẫn cho anh, vậy sau này em là vợ anh rồi, em không được đi tìm người khác đâu."
"Tìm ai chứ?" Mặc Liên thở ra, cứ suy nghĩ bậy bạ rồi tự buồn tự khóc thế này. "Em trêu anh một chút thôi, làm gì có chuyện em lên giường với mấy người khác, nói bậy nói bạ."
"Thật sự không có sao?"
Mặc Liên lắc đầu: "Không có."
Dương Quang Trường ở trong vòng tay của cô, ấm áp thật, mềm mại, trái tim anh dường như đỡ đau hơn rồi. "Vậy chúng ta bây giờ là người yêu sao?"
"Người yêu gì chứ?"
Anh đeo nhẫn cưới rồi mà còn bảo không phải người yêu. "Vậy đeo nhẫn chỉ cho đẹp thôi sao?"
Mặc Liên quơ tay lấy túi xách, moi móc ra hai cái sổ đăng kí kết hôn, cô đã sửa lại cho đúng với cái thời điểm lúc mà đi phá kính của anh, còn lại là nhờ Dương Quang Dũng giấu giúp cô..
"Nhẫn thì đẹp thật." Mặc Liên lật lật ra xem, đưa cho anh một quyển, nói: "Nhưng là nhẫn cưới mà, em với anh kết hôn rồi."
"..."
Dương Quang Trường ngớ ra luôn rồi, cái sổ trên tay anh đúng là của anh với Mặc Liên, vậy cô vốn đã muốn lấy anh làm chồng sao, anh tính ra vẫn đang bị cô chơi sao, nhưng mà lần này hạnh phúc quá, anh bị ép hôn sao.
"Chồng ơi."
"H-hả?" Lần này là đăng kí kết hôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thieu-gia-la-do-nghien-vo/2806259/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.