Dương Quang Trường bị kí ức trong đầu với tiếng nói của cô làm cho choáng vô cùng, anh ôm cứng đầu thét lên tiếng đau.
"Quang Trường, anh đừng làm em sợ." Mặc Liên hoảng đến đỏ ngầu cả mắt, cô không biết hiện tại nên làm gì, chỉ cố sức mà kéo anh dậy. "Em đưa anh đi bệnh viện liền, anh cố lên."
"Hức, Mặc Liên?"
"Là em đây." Cô ngồi thụp xuống, tay đặt lên má anh vuốt mạnh. "Anh đừng sợ, cố đứng dậy một chút được không? Em đưa anh đi bệnh viện liền mà."
Dương Quang Trường cắn chặt răng, anh đau đến toác cả mồ hôi, ánh mắt lờ mờ nắm cánh tay rồi ôm cứng lấy cô. Anh kêu lên cái tiếng thất thanh lớn như vậy mà không có một người làm nào nghe thấy, nếu hôm nay cô không tới thì có phải anh chịu cơn đau này một mình sao?
"Mặc Liên, anh, đau quá." Quang Trường siết rất cứng cô, lực mạnh như thể cô sắp nát bằng chính bàn tay của anh. "Vợ, vợ ơi, aaa, anh, có cái gì đó trong đầu anh, đau lắm."
Cô không biết đau đến mức nào, anh đến không tự kiềm được mình mà siết cô như vậy hẳn là rất đau.
"Hư ing."
Không biết tối qua đã xảy ra chuyện gì, đầu óc Dương Quang Trường trống rỗng nhìn lên trần nhà.
Thoải mái quá..
Anh nhận ra mình đang nằm bên cạnh Mặc Liên, đang nằm rất gần cô, cái gì vậy, lồng ngực anh đập điên cuồng, dường như anh đã nhớ được gì đó rồi, anh mơ hồ một loạt kí ức kì lạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thieu-gia-la-do-nghien-vo/2806257/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.