"Em cầm thú, huhu, em là đồ tồi, em chơi xong liền vứt, em phải chịu trách nhiệm với anh."
Tưởng Mặc Liên sợ Dương Quang sao? Ông đứng bên phe của cô mà.
Mặc Liên đứng thở ra, ôm tay ngay ngực nhìn anh. "Vậy thì sao? Anh có còn trong sạch gì mà muốn tôi chịu trách nhiệm?"
"..."
Dương Quang đứng chui vào cái góc tường trốn, ông run đến đau bụng.
Cái nết giống hệt ông lúc trẻ thôi chứ có gì đâu.
"Nhưng mà anh.."
"Nhưng cái gì mà nhưng?" Mặc Liên trợn mắt trừng anh, lạnh giọng nói: "Anh lúc đầu giấu đứa con của anh rồi bây giờ muốn tôi chịu trách nhiệm, anh nghĩ tôi là người gì vậy?"
"..."
"Dương Quang Trường!"
Dương Quang Trường mắt đỏ hoe, tay vẫn ôm cứng chân Mặc Liên, anh xoay đầu.
Không được rồi, ông định hùa theo Mặc Liên trêu anh mà nhìn cái mặt mếu như con nít này mắc cười quá, ông vội xoay mặt đi lại cái góc lúc nãy trốn tiếp.
"Ai cho các người xem?" Dương Quang Trường giận cá chém thớt, quát đám người làm: "Tôi thuê các người để đứng đó sao?"
"Aa.."
"Tôi xin lỗi."
Cả đám chạy tán loạn đi, lúc nãy anh la muốn bể cái nhà cho người ta nghe rồi bây giờ đuổi đi, ăn gì mà nết kì vậy không biết.
"Anh bỏ ra được chưa?"
"Huhu, vợ ơi." Dương Quang Trường trong tức khắc lại mếu máo khóc, anh tủi thân ôm chân cô luôn vào lòng, gục mặt lên lau nước mắt: "Anh đưa con cho ba của anh nuôi là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thieu-gia-la-do-nghien-vo/2806255/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.