Qua được vài ngày ở cùng nhau, Mặc Liên đột nhiên lại biến mất rồi gửi cho anh một cái địa chỉ.
Dương Quang Trường không thèm hỏi han gì thêm, cứ đến rồi bắt cô về cũng chưa muộn.
Đi xe cũng phải mất 2 tiếng mới tới được nơi, Quang Trường vứt xe bên bìa rừng rồi đi nhanh theo đường mòn vào cái vị trí mà Mặc Liên gửi cho anh.
Đi một đoạn cũng khá xa, cái khung cảnh dần dần lộ ra trước mắt.
Dương Quang Trường đứng ngơ ra nhìn, nhìn cô gái mặc chiếc váy trắng bồng bềnh đeo khăn voan, cô ấy ngồi trên xích đu hoa đung đưa cái chân chơi đùa..
Phát hiện ra anh, Mặc Liên đợi mệt muốn xĩu, cô nhảy xuống chạy lon ton tới anh, khuôn miệng nở ra một nụ cười rạng rỡ: "Còn đứng đó làm gì?"
"Vợ?" Dương Quang Trường tùy ý bị cô kéo đi, Mặc Liên kéo anh ngồi xuống xích đu rồi cô cũng nhảy lên, làm hơi cao nên hơi khó lên. Cô ôm tay anh, tay kia nắm dây thừng, ngoe nguẩy cái chân. "Anh đưa xích đu đi, em không tới."
Cái khung cảnh này cũng quen thuộc quá, dường như đã từng xảy ra.
Không phải là dường như, mà trong kí ức của anh thì nơi này đúng là nơi mà anh cho người cải tạo tận mấy tháng trời rồi mang cái cây samu khổng lồ này cấy xuống đất để xây nhà.
Anh đa từng cùng cô tới đây, từng cùng cô chơi xích đu, vị trí ngồi hiện tại cũng như vậy, khi nhìn sang cô thì cái khung cảnh vẫn mềm mại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thieu-gia-la-do-nghien-vo/2806252/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.