"Không đâu sếp." Trợ lí Lân Nặc liền đáp lời, là một trong những trợ lí tài giỏi nhất, việc gì cũng qua tay Lân Nặc kiểm định trước rồi mới đến cô kí tên. "Chúng ta đúng chỗ rồi."
Mặc Liên xoay mặt quay lại xe, giọng rất gấp: "Tài xế đi nhầm rồi, về mọi người ơi."
"Sếp." Trợ lí cũng quen với cảnh này quá rồi, đi giữa đường lại lười biếng quăng qua cho Lân Nặc rồi chạy đi ăn vặt, chưa thấy sếp nào mà ham chơi như sếp này. "Chúng ta tới công ty rồi, sếp đâu thể quay về được?"
"Bỏ hợp đồng này đi." Mặc Liên chạy đi giữa dòng vệ sĩ, Lân Nặc đành dùng cách cũ, ngoắc tay ra hiệu cho vệ sĩ. "Đi."
Hai vệ sĩ cao nhất ở trong đó không một chút nể nang, trực tiếp bắt cánh tay cô xách lên xoay lại đi thẳng vào cửa công ty.
"Cái gì nữa vậy mấy con người này." Mặc Liên hoang mang lơ lửng trên không, cô lần này đâu phải là đi chơi đâu, lần này là đi trốn trai mà. "Thả raaa, đừng đi nữa, không được vào mà, thả ra."
Trợ lí Lân điềm tĩnh đi theo phía sau, vệ sĩ đi xung quanh thành vòng tròn đảm bảo không có bất kì máy ảnh nào có thể chụp được.
Dương Quang Trường đứng ở trên phòng tiếp khách nhìn từ cửa kính xuống, anh nhìn thấy tất cả rồi, cô chơi xong thì liền không muốn gặp lại nữa, đau lòng quá..
"Không muốn, không muốn đâu mà." Mặc Liên vùng vẫy trong bất lực, chân đá trước đá sau cố ghì người xuống. "Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thieu-gia-la-do-nghien-vo/2806260/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.