"Anh không phải con gái mà." Dương Quang Trường phụng phịu má, vẫn là khi cô dịu dàng với anh thì anh có quyền làm nũng nhất. "Lát nữa đi dạo, anh ghé vào tiệm cắt một chút, chắc là không mất nhiều thời gian đâu, đợi anh nha?"
"Quang Trường, anh quên mình là ai rồi sao?"
"..."
"Sao anh lại ghé vào những tiệm nhỏ đó mà cắt được?" Mặc Liên hơi nhíu mày, người đàn ông cao ngạo trước kia đâu rồi, những nhà thiết kế, nhà tạo mẫu còn vinh hạnh biết bao nhiêu khi được anh chọn, sao bây giờ có thể tùy tiện như vậy chứ.
"Nhưng mà mời người về mất thời gian lắm." Anh nắm tay cô như trấn an: "Anh thế nào cũng được mà, chỉ cần cắt giống như kiểu cũ là được rồi. Anh còn phải chăm em nữa."
"..."
"Em chê anh sao.."
"Không phải." Lại nữa rồi, sao lại có tên đàn ông dễ tủi thân thế này? "Đừng buồn mà, anh cho dù cạo trọc cũng đẹp nữa, em chắc chắn luôn."
"Thật không?"
"Ừm."
"Anh không tin đâu."
"Sao vậy?"
Dương Quang Trường bĩu môi mè nheo với cô, nhưng trong lòng đang vui vẻ như mùa xuân rồi: "Ai cạo trọc mà đẹp được chứ, em trêu anh."
"Thì anh chứ ai?"
Mặc Liên xuống ghế, cầm bát cơm lên xới cơm, do anh đập hết chỉ còn chừa lại hai cái bát ăn duy nhất là cho Thiên một cái, còn một cái là hai người ăn cùng nhau, cô cũng không có ý kiến vì nhà quá nghèo..
"Để anh."
"Thôi mà, ngồi yên đó." Mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thieu-gia-la-do-nghien-vo/2806209/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.