"Huu." Dương Quang Trường giẫy đành đạch, uất ức tức tưởi. "Em chọn 1 hoặc 2 thôi, thứ 3, thứ 3 là chính là em phải cưới anh, em phải tổ chức lễ cưới rước anh về, phải tuyên bố cả thế giới anh là chồng của em."
"..."
Giờ rút lại còn kịp không? Chứ có ai mà đi cưới chồng? Mà ông chồng này còn mít ướt hơn cả con ổng nữa.
"Sinh con thôi mà, anh không sợ cực thì sinh."
"Hả?" Lúc này anh mới chịu ngẩng mặt lên, mắt đỏ hoe, mặt tèm lem như mèo vậy. "Thật không?"
"Thật."
"Em không được nuốt lời đâu!"
Mặc Liên khẽ lau đi nước mắt của anh, xoa xoa đôi má, đáng yêu quá đi a. "Em có khi nào dối anh chưa?"
"Thật nhé?"
"Ừm."
"Em cười gì chứ?" Dương Quang Trường còn hờn dỗi, cầm gối đập đập vào người Mặc Liên mà giãy dụa. "Em nói dối, anh không tin đâu."
"..."
Lại yên tĩnh.
Ực.
Quang Trường nuốt nước bọt, giương mắt lên nhìn cô, bất giác, là vô tình, vô tình đánh cô thôi.
"Hình như gần đây anh cứ có gì là lại đánh em?"
"Đ-đâu có đâu vợ." Anh ngồi lại cho ngay ngắn, tim bùm bụp đập. "Là đánh yêu, yêu em mới đánh."
"Cút!"
"Không muốn đâu." Anh lại đẩy ngã cô xuống nằm úp mặt lên bụng, ra sức ôm cứng, như mè nheo. "Có em bé, em nói là sinh em bé, bây giờ em phải sinh em bé cho anh."
"Tránh ra coi!" Mặc Liên nắm đầu anh đẩy ra, cái tên này lại lộ ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thieu-gia-la-do-nghien-vo/2806210/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.