Dương Quang Trường cắm mặt xuống hôn rãi rác khắp mặt cô, hít ngửi cho đã rồi cặm cụi ngấu nghiến đôi môi của cô, như một chất xúc tác cực kì mãnh liệt, thứ anh nhớ nhung mỗi ngày ở đây rồi, biết rằng sẽ phải kiềm chế rất nhiều, nhưng vì muốn chiếm giữ cô nên anh chấp nhận, chỉ muốn làm của riêng nhưng lại không có can đảm xiềng xích cô, duy chỉ có cách này, chịu khổ một chút nhưng cô sẽ mãi mãi là của anh, nếu vợ cũ quay lại, anh cũng sẽ quyết tâm cắt đứt mọi quan hệ, chỉ có cô là vĩnh hằng của anh..
"Dương Quang Trường.."
Ánh đèn vàng lờ mờ, cô từ nãy đến giờ chỉ giả vờ ngủ, nhìn thấy anh gật gù chăm chỉ đấm bóp cho cô cả một buổi, hiện tại cũng đã hơn 2 giờ sáng, thật sự không ngủ được..
Mặc Liên chồm dậy, khẽ vuốt ve gương mặt tinh xảo như điêu khắc kia, trộm hôn anh một cái, Dương Quang Trường như cảm nhận được, khoé môi cong cong lên.
Cô cũng vô thức cười theo, lạ thật, chưa từng nghĩ mình ngắm chồng mà phải lén lút thế này..
Tuấn tú thật, sao chồng cô nhẫn nhịn cô bao nhiêu thì cô lại lấn lướt làm tới, mà anh cũng không chút nào khó chịu với cô, không một cuộc cãi vả nào xảy ra, dù có thế nào anh là người nói xin lỗi, anh luôn đồng ý làm người sai, bị bắt nằm sofa cũng chịu, ngủ sàn lạnh cũng không chút nào dám cãi, bảo anh làm gì thì anh làm đó, anh như một thằng ngốc mặc cho cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thieu-gia-la-do-nghien-vo/2806207/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.