"Huu, vợ ơi, đừng bỏ anh mà, anh sai rồi vợ ơi, không muốn, hức, em đừng đi mà."
Tiếng nấc nhỏ nhỏ, Dương Quang Trường thút thít ướt cả gối.
"Anh sai rồi, Mặc Liên, đừng đi, em ở lại với anh!"
"..."
Thoáng im bặt, Quang Trường run rẩy ôm chiếc gối dài, Mặc Liên đâu?
Vừa trải qua cơn ác mộng, anh đến ngạt thở vì cô vừa bắt nạt anh trong mơ, còn lạnh lùng bỏ đi, mặc anh thương tích đầy mình la liệt dưới đất như sắp chết..
"Vợ ơi?" Anh lật đật ngồi dậy, bên ngoài lách tách mưa làm lòng anh cảm thấy thiếu thốn lạ kì, dư vị cơn ác mộng cũng khiến anh không khỏi hoảng loạn, chạy khắp nơi đi tìm cô. "Vợ, em đi đâu sao không gọi anh?"
Không có, cô không đi vệ sinh.
Thế thì đi đâu?
Hoảng lại càng hoảng, tim anh thấp thỏm bất an cực kì, ánh mắt lộ rõ vẻ sợ hãi, cô chẳng phải gần đây rất bám anh sao? Còn đang mang thai thì có thể bỏ đi đâu được, quan trọng là cô sắp sinh rồi..
"Quang Trường! Quang Trường!"
"..."
Tiếng gọi rất thân thiết nhưng có phần lo lắng, anh xoay đầu lại, là ba mẹ vợ và cả bạn thân của cô.
"Mẹ.."
Mặc Ly trông rất gấp gáp, phía sau biết bao nhiêu là người mặc vest đen, vừa nhìn huy hiệu cài trên áo là đã biết người của Mặc Liên..
"Mặc Liên, Mặc Liên ở đâu?"
"Con bé đâu rồi?"
"Mặc Liên?" Dương Quang Trường vuốt tóc mái nhìn xung quanh lại một lượt, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thieu-gia-la-do-nghien-vo/2806190/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.