Yên tĩnh một lúc..
"Ba!" Mặc Liên ngồi đó cứ bị ngớ ngẩn ra. "Ba ơi."
"..."
Gì dị chời, Mặc Liên mặt mày không hiểu, sao ai cũng không thèm trả lời cô hết vậy?
"Đi thôi." Dương Quang Trường đột nhiên ôm cô lên, ánh mắt chìm đắm nhìn cô bé đáng yêu trong lòng, dịu dàng hết thảy. "Mình về trước, lát nữa ba mẹ đi xe riêng về sau."
"Không muốn!" Cô đương nhiên không muốn, cái tuổi còn không dám rời mẹ thì làm sao có thể đồng ý đi cùng một tên đàn ông lạ mặt về nhà được. "Mặc Liên muốn đi cùng ba mẹ, thả con xuống!"
"Không thả thì sao?"
"Mẹ, ba! Con muốn đi với ba mẹ thôi."
"Im lặng." Dương Quang Trường cắn môi, nhăn mày hâm doạ con nít: "Còn vẫy nữa là anh cắt chỉ cho lòi ruột ra đó!"
"..." Mặc Liên câm nín, đến không dám ôm anh, hết nói xiên rồi lại hung dữ, cô không thích tên bác sĩ này chút xíu nào. "Chú xấu xa, Mặc Liên mách mẹ, mẹ đổi bác sĩ khác, mẹ thích Mặc Liên lắm!"
"Thế Mặc Liên cứ mách đi, mẹ chắc chắn sẽ không đuổi anh đâu!"
"Sao chú biết được?"
Dương Quang Trường nhẹ nhàng thả cô ngồi xuống ghế phụ, thắt dây an toàn lại, thuận tay nựng chiếc má núng nính một cái, muốn thơm thơm vợ mà sợ tâm trí cô non nớt, dễ bị sợ hãi nên thôi.
Điệu cười trên môi ba phần là cưng chiều, còn lại là tình anh vô bến bờ dành cho cô. "Vì Mặc Liên là vợ anh rồi, có đuổi anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thieu-gia-la-do-nghien-vo/2806188/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.