"Sao mẹ chưa tới đón Mặc Liên vậy chú?"
"Ba mẹ bận mà." Cẩn thận đắp chăn lại cho cô, Dương Quang Trường vuốt nhẹ chiếc má, khẽ nói: "Khi nào ba mẹ Mặc Liên rảnh tới được, bây giờ Mặc Liên cũng chưa khoẻ nữa."
"Mặc Liên khoẻ rồi mà."
"Thế sao?"
"..." Mím mím môi, cô khẽ lắc đầu: "Nhưng mà Mặc Liên sắp khoẻ rồi mà."
"Em không khoẻ ở đâu?"
"Dạ?"
"Ý anh là em khó chịu ở đâu ấy." Anh nắm cánh tay cô theo thói quen mà bóp bóp cho cô thoải mái, giọng điệu vẫn luôn nhẹ nhàng dịu dàng nhất có thể. "Anh là bác sĩ mà, em khó chịu ở đâu thì cứ nói với anh."
"Umm."
"S-sao vậy?" Tự nhiên cái mếu, anh có làm gì đâu? Con nít gì mà cũng ngộ quá vậy nè? "Anh, anh làm em đau sao? Thôi thôi, thương thương mà, đừng khóc, ngoan."
"Mặc Liên khó chịu, huu." Cô lấm lem khoé mắt, kiềm chế biết bao nhiêu mà anh nói trúng một cái là liền không nhịn được nữa. "Nặng quá, Mặc Liên khó thở!"
"Nặng sao? Cái gì nặng?" Cô mặc có hai miếng vải cũng nặng nữa sao? "Nín nín, thương bé mà, nói anh nghe cái gì nặng?"
"Huuu, cái này." Cô kéo áo lên cho anh xem đôi bồng đào "bị sưng lên", cô cử động là nó lại nảy lên làm cô nặng nhọc vác nó đi. "Sao có sưng to quá vậy? Đau nữa, huu."
"..."
Tiếng khóc cứ vang vang trước mặt, còn anh thì ngơ ra đó, cô cố tình hay là tại ngây thơ quá vậy?
Ực.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thieu-gia-la-do-nghien-vo/2806186/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.