"Con không tin! Chú lừa đảo, chú xấu xa! Thả con ra!" Càng vùng anh càng ôm chặt lấy, bất lực quá mà nức nở khóc, hai tay nắm tóc anh giật mạnh làm anh đau trong khổ sở, giữ vợ cũng khó quá: "Thật mà! Lát nữa ba mẹ tới chơi với Mặc Liên, em đừng nắm tóc anh nữa."
"Chú thả ra! Thả Mặc Liên ra, chú xấu xa, chú bắt cóc trẻ con, con báo cảnh sát!"
"Không có, đừng giật tóc anh, anh gọi ba mẹ tới cho Mặc Liên liền mà!"
"Hức, chú thả ra!"
"Em đủ chưa?"
"..."
Thoáng im bặt, đúng là chỉ có dữ lên cô mới chịu nghe lời anh..
Dương Quang Trường lớn tiếng nói: "Gọi bằng anh xã!"
"..."
Quang Trường thả cô ngồi lên bàn, áp sát đe doạ: "Anh bảo em gọi anh là anh xã, xưng bằng em! Em cứ gọi chú là sao hả?"
Không hiểu anh đang nói gì nữa, má mũi cô đỏ hoe, lấm lem nước mắt, môi mím mím tủi thân, hơi buồn ngủ..
"Sao không trả lời?"
"..."
"Em không gọi thì anh không cho gặp ba mẹ nữa." Anh vuốt tóc lên, thở hắc ra, tức muốn hộc máu. "Khi nào em chịu đổi cách xưng hô thì anh gọi ba mẹ tới chơi với em."
"Anh xã?"
"Ơi, ngoan quá!" Lật mặt cũng nhanh quá, anh cưng chiều lau vệt nước mắt cho cô, giọng điệu dịu dàng ấm áp: "Sau này cũng gọi như thế nữa biết không? Anh gọi ba mẹ tới gặp em nha."
"Gọi ba mẹ!" Giọng hơi nghẹn pha điệu bộ trẻ con, cô ngước mắt nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thieu-gia-la-do-nghien-vo/2806184/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.