Dương Quang Trường một ngày trước dù lạnh đến tê cứng cũng không chịu rời xác cô nửa bước, cũng không ngủ, anh sợ khi thức dậy rồi, cô sẽ biến mất khỏi mắt anh.
Run rẩy cầm chiếc mặt nạ lên, anh xoay đầu nhìn tất cả đám người ở phía dưới đang ra sức lưu lại hình ảnh đáng tiền nhất, nụ cười chua xót khinh bỉ ở trên môi, anh nhẹ nhàng đeo lên cho cô.
"Sao em lại ngốc như vậy?"
Anh đâu phải cần đứa trẻ này, anh là cần em mà..
Dương Mặc Thiên đứng phờ phạc ở đó, lại nhìn người ba của mình, sao lại thành thế này, cậu lại phải rời xa mẹ sao?
Khẽ nắm lấy bàn tay của mẹ, Thiên hơi nghẹn trong cổ: "Mẹ, ba chờ mẹ thức dậy kìa! Ba biết hết rồi, mẹ đừng ngủ nữa, ba khóc bây giờ."
Tất cả như im ắng, tiếng khóc "oa oa" của đứa trẻ lại vang lên trong trẻo, Mặc Ly vội vàng kiềm nước mắt mà vỗ về: "Ôi ôi, bé ngoan, đừng khóc, ngoan ngoan nào, yên lặng nào."
Dương Quang Trường dời mắt, chính đứa trẻ đó đã cướp đi vợ anh, vì nó mà vợ anh phải chết..
"Đứa trẻ đó.."
"Là con anh đó!" Hạ Vũ cay đắng đứng bên cạnh, thuận tay đặt chiếc USP lên tay anh, hơi cọc: "Anh lo mà chăm sóc nó, Mặc Liên dặn tôi, nếu anh bỏ bê hai đứa trẻ hay là hận quá mà làm hại chúng thì tôi hoàn toàn có quyền nhận nuôi nó."
"..."
Cô sắp đặt sẵn hết rồi sao? Cô đã tính toán xong tương lai hai đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thieu-gia-la-do-nghien-vo/2806192/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.