Tôi chạy về nhà. Tên đừng đi cơn mưa phùn trút lên trên vạt áo. Ướt lất phất. Dường như cái cảm giác se lạnh vì mưa không chỉ dừng trên từng mảng da thịt mà nó còn nó lại len lỏi vào tận trong ruột gan, tim, thận. Lí do... Vì sao vậy?
Nhưng ngay lúc này đây, cái lí do là vì gì đó tôi cũng không muốn biết. Tự nhiên tôi thấy nhọc, tự nhiên tôi thấy bản thân mình chả suy nghĩ được gì. Tôi muốn nhắm mắt, muốn sau khi ngã phịch trên chiếc giường này. Sẽ mãi mãi... Sẽ mãi mãi không thể mở mắt ra nhìn cái thế giới này nữa. À không... Hay là chuyện xảy ra từ vài tiếng trước đó là một giấc mơ, là một cơn ác mộng mà thôi.
Ngoài trước sân nhà tự nhiên có tiếng chạy, tiếng thở dốc, còn có cả tiếng nói quen thuộc. Chết thật. Chỉ mới nhắm mắt thôi mà. Ồn ào thật chứ!
Tôi thức dậy, đi ra sân nhà. Ơ kìa! Đây là chuyện lạ Việt Nam chăng? Mười bảy năm sống trên đời. Tôi chưa từng thấy mẹ tôi và bác gái mẹ Trương Hy đứng cạnh nhau bao giờ. Nếu có gặp nhau ngoài đường thì họ cũng lạnh lùng mà lướt qua nhau. Tôi còn tưởng họ không có quen nhau mặc cho là hàng xóm láng giềng cơ đấy.
Bác gái mẹ Trương Hy mặt mũi cơ hồ đã tái mét, bờ môi trắng bệt mấp mấy vài lời hụt hơi mà tôi đứng đây nghe không rõ. Chỉ biết mẹ tôi sau khi nghe xong, phút chốc cũng hoảng loạn theo.
Vừa trông thấy tôi. Bác ấy đã vội vã kêu to rồi chạy đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thieu-gia-cam-cau-an-che/1327261/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.