Tôi loay hoay dọn dẹp mớ sách vở và đồ không cần thiết trên bàn học. Chợt nhận ra mấy quyển truyện tôi mượn Chương Hy khá lâu mà chưa trả.
Hôm nay tôi cũng khá rảnh, bỏ mấy quyển truyện vài túi sách. Tôi băng cầu qua nhà Chương Hy.
Nhà Chương Hy cách nhà tôi một con sông và vài dãy đất trống. Sau khi qua cầu, tôi lại phải đi một đoạn nữa mới đến nơi.
Từ hồi bé đến giờ. Tôi rất ít khi qua Chương Hy. Số lần đến cũng đếm trên đầu ngón tay. Đa phần là Chương Hy qua nhà tôi. Cảm giác ba mẹ tôi khá thỏa mái, xem Chương Hy như con cái trong nhà. Còn tôi mỗi khi qua nhà con nhỏ, lại phải lấm la, lấm lét. Mẹ Chương Hy đối với tôi thì rất bình thường. Bác gái khá vui vẻ và hoạt bát. Riêng ba Chương Hy, ông luôn giương mắt nhìn xoáy sâu tôi. Làm tôi có phần hơi ái ngại. Từ trước đến giờ, tôi chưa từng nói chuyện với bác trai.
Đến đầu ngõ, tôi vịn tay vào cổng tre. Cố nhìn vào trong nhà có ai không. Hai con chó trong nhà sủa. Đột nhiên tôi nghe tiếng đàn ông ngoài sau lưng.
- Con tìm ai?
Tôi xoay lưng, chợt nhận ra là bác trai.
Ông hơi trợn mắt vẻ ngạc nhiên nhìn tôi. Nhưng rất nhanh chống đã thu về đôi mắt cương nghị, bình thản.
Lạnh lùng mở cổng đi vào, không quay lại nhìn. Ba Chương Hy buông miệng.
- Nó ở trong nhà.
Tôi đi vào, vươn tay đóng cổng.
Ngoài kia, những hạt mưa phùn đầu hạ lất phất bay...
Tiếng chày vang dội từ góc bếp,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thieu-gia-cam-cau-an-che/1327260/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.