"Ê mày ơi mua mì cay về ăn không". Linh nói.
"Được mua về đi".
"Mì cay á?". Nó ngơ ngác hỏi.
"Đừng bảo mì cay quốc dân mày chưa ăn bao giờ nhé?". Trà My nhìn nó hỏi.
"Chưa ăn bao giờ".
Trà My với cái Linh nhìn nó bằng ánh quê mùa đồng cảm, nó thấy bình thường tại từ hồi lên đây tới giờ nó toàn đi ra ngoài với bác Hồng cùng cậu.
Cậu mua cho nó cái gì thì nó ăn cái đấy nó cũng chưa đòi hỏi cậu mua gì cả. Đồ cậu mua nó đều thích.
"Linh ơi, mai đưa con bé nhà quê này ra ngoài chơi cho nó mở mang đầu óc đi". Trà My thì thầm với Linh.
"Ừ mày ạ, tao cũng định thế chứ nhìn nó thế này khéo bị người ta lừa đi mất". Linh nói.
"Mà rõ xinh không hiểu thế nào nhìn cứ ngu ngơ ấy mày ạ". Trà My nhìn bóng lưng nó chán nản nói.
"Không phải đâu mày ơi, gái quê mới ra nó thế, cứ phải cho nó giao du nhiều mới sắc sảo lên được". Linh cũng lắc đầu nói.
"Ừ tao cũng thấy thế thật, giờ anh em mình phải giúp nó hoà nhập mới được, không biết hồi ở quê nó sống thế nào nữa". Trà My thở dài một hơi nhìn nó đang nhòm vào máy gắp thú.
Hai đứa nó tự cảm thấy mình như bà mẹ già lo lắng cho đứa con thơ ngu ngốc bị mọi người bắt nạt. Mà đứa con thơ ấy lại chẳng mảy may quan tâm đến sự đời, không biết đến sự tàn nhẫn của cuộc sống.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thieu-gia-anh-la-chong-em/2908904/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.