Cả một ngày dài trôi qua, nó quay về nhà, tay xách nách mang. Trên người vẫn bộ váy trắng, trễ hai vai yêu kiều, khuôn mặt nhỏ tùy đã nhạt bớt lớp trang điểm nhưng trông vẫn vô cùng xinh xắn.
"Thư hôm nay đi đâu xinh thế? Hôm nay ông bà chủ không có nhà đâu, cơm bác dọn sẵn rồi đấy, cậu không ăn nên ăn thì lấy nhớ". Thím Hiệp từ trong bếp ra nói.
"Dạ thôi cháu ăn rồi, bác dọn giúp cháu với ạ".
"Thư đi hẹn hò à mà quần áo xúng xính thế kia". Chị Ốc vẻ mặt ngưỡng mộ nói.
"Dạ không ạ".
Nói chuyện một hồi nó liền đi lên phòng, mở cửa phòng đập vào mắt nó là cái bản mặt hằm hằm hừ hừ của cậu.
Cậu nhìn nó đầy tức giận: "Ăn đi đâu mà lại ăn mặc đẹp thế".
Nó ngây thơ trả lời: "Em đi chơi. Mà đẹp hả cậu, em cũng thấy đẹp lắm".
"Xấu". Cậu đáp lại một cậu. "Tẩy đi".
"Đẹp mà sao cậu lại bảo xấu, ai cũng khen em xinh cả đấy". Nó bĩu môi nói.
"Đấy là bọn nó không có khiếu thẩm mỹ". Cậu nói rồi liền kéo nó vào nhà tắm.
Tay cậu thoăn thoắt lấy khăn rửa mặt chà thật mạnh lên mặt nó.
"A...đau cậu ơi".
"Mày còn cố bôi mấy cái này làm gì, hỏng hết mặt". Cậu lau sạch sẽ từng lỗ chân lông trên mặt nó.
"Cậu ơi ướt đầm của em". Nó nhăn mặt lại.
Cậu tức lắm nó lại dám mặc hở da hở thịt như thế, da nó trắng dã man, mấy thằng đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thieu-gia-anh-la-chong-em/2908903/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.