Chương trước
Chương sau
Chương 64: Phiên ngoại 12 (Thượng)

Edit: April

Trên đường từ yến tiệc trở về, Lục Trầm vẫn luôn rầu rĩ không vui, như có như không nắm lấy tay Tôn Ngộ Không.

Tôn Ngộ Không nhấn nhẹ vào lòng bàn tay cậu: "Không thích sao?"

Hôm nay là ngày mỗi năm một lần các yêu quái trên núi tụ hội, nguyên bản cậu không cần tham dự, nhưng thấy Lục Trầm ngồi ngốc tại Hoa Quả Sơn nhìn tiểu hầu tử chơi đùa, sợ cậu chán, mới mang cậu ra ngoài đổi gió thuận tiện đi ăn cơm.

Ăn uống linh đình, chỉ xã giao vài câu, cũng không có mấy ai thân thiết, nhưng đồ ăn cũng không tệ lắm, so với mấy món thanh đạm ở Hoa Quả Sơn, càng giống đồ ăn của nhân loại.

Chỉ là —— tiểu ngu ngốc từ lúc bắt đầu yến tiệc đến khi kết thúc đều như mất hồn mất vía, trên mặt viết thẳng bốn chữ rầu rĩ không vui, cơm cũng không ăn nhiều.

Lục Trầm bừng tỉnh: "Hả? Anh nói cái gì?"

Tôn Ngộ Không ngừng bước chân, nắm vai cậu xoay người làm cậu đối diện với hắn: "Sao vậy, cả đêm không nói một lời."

Lục Trầm lắc đầu, lay hoay ngẩng đầu: "Không có gì, ánh trăng đêm nay rất đẹp, anh nhìn xem, có rất nhiều sao."

Tôn Ngộ Không nhìn vẻ mặt hoảng loạn của Lục Trầm, vụng về đổi đề tài, không chịu hé răng.

Trong lòng Lục Trầm đang loạn, e sợ hắn nhìn ra chỗ không ổn, giơ tay che khuất non nửa khuôn mặt, làm bộ ngẩng đầu nhìn trời, nhưng thực ra đôi mắt nhỏ vẫn luôn trộm ngắm Tôn Ngộ Không.

Đừng có nổi giận mà.

Khuôn mặt Tôn Ngộ Không vô cảm, đôi mắt đen nhánh trong bóng đêm càng thêm thâm thúy.

Trong lòng Lục Trầm lộp bộp, tay chân lúng túng, thấp thỏm đứng yên tại chỗ không dám nói chuyện, cuối cùng đành phải cúi đầu yên lặng nhận sai: "Thật xin lỗi, là em không tốt."

Biểu hiện hôm nay quả thực quá tệ, rõ ràng là bạn bè xã giao của ngài Đại Thánh, cậu lại cuốn mình theo sự chủ quan của cảm xúc cá nhân, làm ngài Đại Thánh mất mặt.

Tôn Ngộ Không kéo tay cậu, nhảy khỏi mặt đất, cảnh vật trước mắt biến hóa, Lục Trầm còn chưa kịp mở mắt, trên vai xuất hiện đôi bàn tay, đè cậu ngồi xuống một khối đá vững trãi trên đỉnh núi, dưới chân là vực sâu vạn trượng, nhưng Lục Trầm một chút cũng không sợ.

Cậu dịch về phía sau đắm mình trong cái ôm quen thuộc, khịt mũi nhìn về phía chân trời.

Trong đêm hè xanh thẳm, trăng tròn ẩn mình sau những áng mây bàng bạc, ánh sáng nguyệt bạch (trắng ngà) nhu hòa le lói, trông thật hài hòa xinh đẹp.

Hai mắt không đếm hết được những vì sao đang chớp động, giống như một bản đồ ánh sáng tinh xảo và rực rỡ, diễm lệ không gì sánh được.

Tôn Ngộ Không: "Hôm nay rốt cuộc làm sao vậy?"

Lục Trầm hơi cúi đầu, ngón tay vò vạt áo, hít sâu một hơi, lúc ngẩng mặt lên tỏ vẻ thoải mái trả lời: "Không sao hết."

Dừng một chút, tay Tôn Ngộ Không giữ chặt gáy cậu.

Lục Trầm theo bản năng rụt cổ, khó chịu động đậy: "Ngài Đại Thánh, đừng."

Tôn Ngộ Không: "Nói coi, rốt cuộc là có chuyện gì."

Rõ ràng chỉ là một câu trần thuật, nhưng lại giống như một hồi chuông cảnh báo hung hăng mà gõ vào trong lòng.

Mệnh lệnh của ngài Đại Thánh không được cự tuyệt, Lục Trầm mím môi, không tình nguyện nhưng cũng không có sự lựa chọn thứ hai.

"Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là lúc chào hỏi Hổ vương, có con yêu hồ lại nói chuyện với em."

Lục Trầm cũng không muốn mách lẻo, cậu cố gắng thả lỏng nói bình thường, nhưng giọng nói so với lúc bình thường vẫn mang theo một chút run rẩy: "Không hổ là hồ yêu, lớn lên thật xinh đẹp."

Một lời nói ra, vị chua tựa hồ ngưng thành từng giọt chảy xuống, cậu nhếch mép như đang nở nụ cười hào phóng.

Tôn Ngộ Không: "Chỉ có vậy sao?"

"Ừ." Lục Trầm gật đầu, nói xong lại thấy không an tâm, tự giễu, "Chỉ có vậy, còn có thể làm sao nữa."

Cậu duỗi người: "Ngài Đại Thánh, chúng ta trở về đi, em thấy hơi mệt."

Tôn Ngộ Không đè lại vai cậu, ngón tay nắm cầm cậu làm cậu phải nhìn về phía hắn.

Lục Trầm sửng sốt, nhanh chóng cúi đầu, ngập ngừng: "Sao vậy?"

Tôn Ngộ Không tiến lại gần nhẹ nhàng hạ một nụ hôn xuống chóp mũi cậu: "Tôi yêu em."

"Em biết." Thanh âm Lục Trầm rầu rĩ, chính vì biết, cho nên mới càng không vui.

Ngài Đại Thánh thì quá tốt, nhưng còn mình —— phương diện nào cũng không bằng người ta, chỉ duy nhất có khuôn mặt là đáng giá, nhưng hôm nay cái con hồ yêu kia......

Tôn Ngộ Không: "Hắn nói gì với em?"

Lục Trầm giọng nói ồ ồ: "Kỳ thật cũng không nói gì." Chỉ là so sánh mấy điểm mà hai người khác nhau thôi, kỳ thật cũng không có gì, thật sự không có gì!

Nhớ đến gương mặt yêu nghiệt kia, Lục Trầm cắn môi dưới, cũng mỹ lệ giống như ánh trăng đêm nay.

Đẹp đến một thoáng rung động, đẹp đến kinh tâm động phách.

Cậu cúi đầu ngắm nhìn y phục màu nguyệt bạch (trắng ngà) trên người, bởi vì ánh sáng kém nên nhìn không rõ lắm, nhưng so với hồng y của hồ ly kia, mặc kệ là ngoại hình hay khí chất, cũng đều kém xa.

Nhưng —— bộ quần áo này là do ngài Đại Thánh chọn, Lục Trầm trong lòng hừ lạnh, nói không chừng ngài Đại Thánh lại thích loại hình thanh nhã này.

Nhớ đến ánh mắt con hồ yêu là bộ dáng đắc ý ngạo mạn muốn chiếm lấy ngài Đại Thánh, Lục Trầm tức muốn chết.

Tôn Ngộ Không xách cậu lên: "Hắn nói gì với em?"

Lục Trầm cũng không muốn nói xấu sau lưng người khác, nhưng —— mẹ nó, lão tử thật muốn nổi điên mà, rõ ràng là yêu quái, lại bày đặt lấy cái danh Hồ tiên ra khè mình! Cái mũi hất lên trời hừ lạnh, lúc này cũng không thèm giấu diếm chuyện của hồ yêu, muộn thanh muộn khí: "Cũng không nói gì, hắn nói rất thích anh, nói một ngày nào đó anh sẽ chán em, ừ, anh chính là của hắn."

Tôn Ngộ Không bóp khuôn mặt cậu: "Còn gì nữa."

Nói vẫn chưa đã, toàn bộ sự ủy khuất trong tối nay của Lục Trầm đều tràn ra, cậu ai oán mà nhìn đầu sỏ gây tội: "Còn có rất nhiều nữa."

Tôn Ngộ Không nhìn bộ dạng cam chịu của cậu, bật cười ra tiếng: "Vậy em từ từ nói tôi nghe."

Lục Trầm vươn tay: "Muốn ôm nói."

Tôn Ngộ Không vòng lấy eo cậu: "Ừ."

Này còn thua xa, Lục Trầm nhếch miệng cười trộm, cái gì hồ tiên miêu tiên, ngài Đại Thánh là của cậu, của một mình cậu.

Ngài Đại Thánh đối với cậu tốt như vậy, còn lâu mới chán.

Lục Trầm nói hai câu liền cảm thấy nhàm chán, miệng khô lưỡi khô còn làm bản thân như oán phụ, cậu rời khỏi ngực của Tôn Ngộ Không, mũi chân nghiền tảng đá lớn bên dưới, ngượng ngùng ngẩng đầu lên, cái trán đặt trước ngực Tôn Ngộ Không dụi dụi: "Thôi, không nói."

Tôn Ngộ Không sờ trán cậu, giúp cậu đem mấy lọn tóc vén sang bên tai: "Sao lại không nói?"

Lục Trầm đè tay hắn lại, trừng hắn: "Đừng động đậy, đây là kiểu tóc mới, giúp khuôn mặt thon gọn."

Tôn Ngộ Không dở khóc dở cười, hai mắt nhìn kỹ, cũng không thấy gì khác biệt: "Mặt vốn đã nhỏ rồi, còn nghe theo lời người khác, che hết mặt mũi."

Lục Trầm sốt ruột: "Anh mới che hết mặt mũi, anh không thấy mấy năm nay các cô nương dưới chân núi đều xõa tóc mái sao, còn không phải vì có thể che bớt nửa khuôn mặt."

Cái việc này thật ra trước nay đều không để ý tới, đám tiểu hầu tử trên núi trên mặt đều là lông, quả thật khuôn mặt lộ ra không nhiều lắm, nhưng đầu thì vẫn lớn, nhìn vào vẫn có thể đoán được khuôn mặt lớn cỡ nào, thật vô dụng.

Tôn Ngộ Không thật sự rối rắm không nắm bắt được tư duy suy nghĩ của cậu, nhưng thấy Lục Trầm rất chuyên chú sửa lại mái tóc, tựa hồ rất để ý đến kiểu tóc này, không thể tạt một gáo nước lạnh, đành phải bỏ qua vấn đè này: "Tâm tình tốt hơn chưa?"

Cảm xúc Lục Trầm lập tức trở nên tiêu cực, nắm chặt tay Tôn Ngộ Không mím môi: "Kỳ thật cũng không có gì, em biết anh nhất định sẽ không thích hắn."

Quần áo đẹp, õng ẹo tạo dáng, khí chất thanh tao, còn chưa tới gần đã ngửi thấy mùi lẳng lơ nồng nặc.

Ngài Đại Thánh vốn không thích mùi son phấn, hắn nhất định sẽ chán ghét mùi hương này, càng không thích con hồ ly lẳng lơ này. Nhưng thấy chồng mình bị người ta thèm nhỏ dãi, ngực giống như bị đè bởi một khối đá to, vừa buồn vừa khó chịu.

Tôn Ngộ Không bóp mũi cậu: "Đã biết rồi sao còn giận?"

Mí mắt Lục Trầm hơi rũ: "Cũng không phải giận." Chỉ là không thoải mái, muốn hắn biến đi chỗ khác, tốt nhất vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt ngài Đại Thánh.

Tôn Ngộ Không cười ra tiếng: "Thích tôi đến vậy sao?"

Lục Trầm bỗng dưng trừng lớn hai mắt, ngẩng mặt trừng hắn, nhìn thẳng vào hai mắt đạm nhiên mỉm cười của Tôn Ngộ Không, sau một lúc liền bại trận, bả vai suy sụp: "Được rồi, em phi thường phi thường phi thường thích anh, cho nên......" Cậu nghiến răng nghiến lợi, phẫn hận mà nói, "Rất chán ghét hồ ly tinh."

[1] - Đạm nhiên: thờ ơ lạnh lùng.

Tôn Ngộ Không bật cười, không nói chuyện, ôm lấy bờ vai của cậu để người dựa vào trong lòng hắn.

Nghe thấy tiếng tim đập trong ngực Tôn Ngộ Không, Lục Trầm nắm chặt vạt áo của hắn, muốn đánh dấu chủ quyền lên người đàn ông này, bất luận kẻ nào cũng không chiếm được.

Bóng đêm bao phủ, sao trời dày đặc, trăng bạc đổi chiều bên chân vực sâu xanh thẳm. Thân ảnh hai người lờ mờ hòa vào nhau.

*****

Lục Trầm nắm cỏ đuôi chó uể oải ỉu xìu ngồi dưới tàng cây, ở trên cây tiểu hầu tử kích động múa may cánh tay với cậu: "Tiểu Trầm, Tiểu Trầm, ở chỗ này nè, có rất nhiều chuối!"

Lục Trầm dường như không nghe thấy, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của chính mình.

Tiểu hầu tử ném một trái chuối xuống.

Lục Trầm ngốc lăng nhìn trái chuối từ đâu rơi xuống, nhìn chằm chằm một lúc lâu xong cầm lên lột vỏ cắn một miếng.

Con khỉ nhỏ: "......" Nó nhảy xuống đi đến ngồi đối diện với Lục Trầm, năm ngón tay xòe ra, "Nè nè nè, ngươi làm sao vậy, bị bệnh rồi hả?"

Tiểu hầu tử kinh hãi: "Không phải lại giống chuyện em bé......"

Lục Trầm đột nhiên nhớ lại, vừa nghe thấy lời nói, lập tức nhớ đến ngày hôm đó mình bị ngài Đại Thánh chỉnh thảm như thế nào, gò má ửng hồng.

Một túi hạt dẻ đập lên trán của tiểu hầu tử: "Nghĩ miên man cái gì đâu không, ta là đàn ông, không có khả năng sinh khỉ con."

Tiểu hầu tử ủy khuất, mím môi nước mắt chảy dài: "Đàn ông sinh con thì có gì kì quái đâu, nghe nói đàn ông Hồ tộc cũng có thể sinh con."

"?" Lục Trầm sửng sốt, "Ý ngươi là nói Hồ yêu?"

Tiểu hầu tử thấy cậu có hứng thú, ngồi thẳng lại cẩn thận nói: "Đúng vậy, bản thể của Hồ tộc được chia thành hai loại đực cái, nhưng sau khi hóa thành hình người thì không có phân chia giới tính, cho nên ta nghe nói, đàn ông Hồ tộc cũng có thể dựng dục ra đời sau." Tiểu hầu tử dừng một chút, hai tay chống cằm, bong bóng hồng bay đầy trời, thậm chí còn bay đến trước mặt Lục Trầm.

Mặt tiểu hầu tử đầy vẻ khao khát, "Bất quá mặc kệ bọn họ có thể sinh con được hay không, Hồ yêu ai lớn lên cũng đều rất đẹp nha."

Lục Trầm không lưu tình chọt bể hai cái bóng, cười lạnh: "....... Ha hả, vậy sao?" Mẹ nó, lại thêm một hạng mục mình thua nó.

Tiểu hầu tử kích động: "Đúng vậy đúng vậy, lần trước ở chân núi ta nhìn thấy một mỹ nhân hồng y, vừa nhìn liền biết là Hồ tộc, người kia lớn lên quả thực nhìn như thần tiên vậy."

Khuôn mặt Lục Trầm không cảm xúc: "Ngươi thấy thần tiên rồi sao?"

Tiểu hầu tử ngượng ngùng, gương mặt ửng đỏ: "Ta chưa thấy thần tiên bao giờ, nhưng ta lớn như vậy rồi cũng chưa gặp qua ai đẹp hơn nam nhân Hồ yêu đó."

Đẹp nhất...... Đẹp nhất...... Đẹp nhất!!

Ngũ khí Lục Trầm nhàn nhạt mang theo vị chua: "Ngươi sao biết hắn là Hồ tộc?"

Tiểu hầu tử càng ngượng ngùng, sau một lúc lâu mới sắp xếp lại ngôn ngữ mở miệng: "Thật ra là, Hồ tộc tuy rằng lớn lên rất đẹp, nhưng trên người bọn họ luôn thoang thoảng một mùi hương đặc trưng, cũng không biết đó là mùi gì." Tiểu hầu tử nhíu chặt lông mày, "Cho nên bọn họ mỗi lần đi ra ngoài đều thoa rất nhiều phấn son, mặc y phục diễm lệ, thu hút hết tất cả sự chú ý của người khác."

Chỉ là, mùi lẳng lơ thì có gì hay mà thích, nhưng nhìn tiểu hầu tử đang rơi vào mộng đẹp với hồ yêu, Lục Trầm cũng không tiện quấy rầy, đứng lên chuẩn bị yên lặng rời đi.

Tiểu hầu tử bỗng dưng mở to mắt, giữ chặt cổ tay của cậu: "Ngươi phải về sao?"

Lục Trầm rầu rĩ không vui: "Ừ."

Tiểu hầu tử có chút lúng túng: "Ngài Đại Thánh hôm nay không phải đã ra ngoài rồi sao, ngươi về sớm như vậy làm gì?"

"Không có việc gì, ta thấy hơi mệt, muốn về ngủ một giấc." Lục Trầm suy nghĩ, nở nụ cười nhạt xoa đầu nó, xúc cảm ấm áp, thoải mái từ lông xù, khiến tâm tình của Lục Trầm tựa hồ tốt lên không ít, hoàn toàn quên đi tiểu hầu tử mới vừa rồi chọc mình xù lông, ngữ khí nhẹ nhàng, "Ngươi cũng nhanh lên trở về đi, sắp đến giờ cơm rồi."

Tiểu hầu tử giữ chặt tay cậu không cho đi: "Lục Trầm, ngươi có phải rất ghét Hồ yêu không? Hay là nói......" Tiểu hầu tử mím môi, hai mắt ứa nước, sợ sệt nhìn cậu, "Ngươi ghét ta sao?"

"!" Lục Trầm bị sốc, luống cuống tay chân giúp nó lau nước mắt: "Sao lại ghét ngươi chứ, ngươi đáng yêu như vậy, ngươi xem ta không phải mỗi ngày đều chơi cùng ngươi sao, cùng nhau hái chuối, cùng nhau nhặt vỏ sò, nếu không thích ngươi ta nghỉ chơi ngươi từ lâu rồi?"

Tiểu hầu tử ủy khuất hít hít ngẩng mặt: "Vậy là không thích Hồ yêu đúng không?"

Lục Trầm há miệng thở dốc, vô pháp phản bác, so với không thích, vào lúc cậu biết hắn ở dưới chân núi Hoa Quả Sơn lắc lư đi tới đi lui, cậu đã biến thành cực kỳ chán ghét Hồ yêu.

Con yêu hồ mà tiểu hầu tử thấy nhất định là cái con đã cảnh cáo mình!

Đàn ông trên đời này nhiều như vậy, làm cái gì mà cứ phải một hai cứ nhòm ngó đến người đàn ông của cậu. Quan trọng nhất là người đàn ông này đã đặt hết tất cả tâm tư lên người của cậu, hoàn toàn không thèm để ý đến đối phương.

Lục Trầm muốn nhân chuyện này làm lớn lên, tìm con hồ yêu để dạy dỗ một phen.

Lục Trầm đỡ trán, con tim này mệt mỏi quá đi! Nghe nói lông hồ ly không tồi, ở niên đại này nếu săn bắt một con, hẳn là cũng không bị còng đâu.

Nhưng nghĩ đến khả năng pháp lực hai người chênh lệch, Lục Trầm trong nháy mắt chỉ muốn bỏ luôn.

Mẹ nó, người này đúng thật rất đáng ghét.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.