Lúc Tôn Ngộ Không từ bên ngoài trở về, luôn có thói quen tạo ra tiếng động trước khi vào, thế nhưng hôm nay lại không thấy tiểu ngu ngốc ra đón.
Hắn đứng trước cửa đợi cả buổi, không thấy ai ra nghênh đón. Một trận gió lùa thổi qua, lá cây xào xạc bay lên, đứng trước cửa động quạnh quẽ, không chịu được nữa phải tự đi vào.
Nhìn khắp trong động ngoài động một vòng, cũng không thấy thân ảnh của tiểu ngu ngốc. Hàng chân mày tuấn tú nhăn lại, chẳng lẽ đi chơi chưa về, trong lòng bất đắc dĩ.
Mê chơi đến hư rồi, không chịu về nhà, thật là —— hư quá.
Hắn lắc đầu, lúc xoay người chuẩn bị đi đón, hai lỗ tai liền động, nghe thấy phòng trong truyền đến âm thanh lục đục, Tôn Ngộ Không bước nhanh đến.
Trong phòng tràn ngập hơi thở của Lục Trầm, lúc Tôn Ngộ Không vừa mới tiến vào thì không nghe thấy gì nữa, cũng không tìm kiếm, chỉ đứng một chỗ cảm thụ, lúc này mới phát hiện tiểu ngu ngốc đúng là có ở nhà.
Trong lòng hắn nghi hoặc, ở nhà sao lại không ra đón, nếu là ngày thường, đã sớm lao tới nhào lên người mình rồi.
Kỳ lạ, thật là kỳ lạ.
Tôn Ngộ Không nhấc chân chọn một hướng định bước đến, đối phương cũng đang ở gần đó, nghe thấy tiếng bước chân nhỏ đang truyền đến, càng đi càng gần.
Trong lòng Lục Trầm thấp thỏm, tay chân nhấc cái váy dài quét đất chậm rãi đi ra, đầu tiên chỉ lộ ra khuôn mặt diễm lệ xinh đẹp, sau đó lại xuất hiện đôi giày thêu hoa thanh nhã màu xanh lục, cuối cùng là sa y (quần áo lụa mỏng) mỏng màu xanh lá mạ khoác trên người.
Ánh mắt bỗng nhiên hoảng loạn khi nhìn thấy từng mảng da thịt tuyết trắng mịn màng trước ngực, nhìn kỹ lại, hương vai lộ ra ngoài, hai cánh tay non mịn đồng bộ choàng cái khăn lụa mỏng màu xanh non đang phấp phới.
Tầm mắt thoáng nhìn xuống phía dưới, trên eo buộc một cái thắt lưng bản rộng càng phác họa sự tinh xảo nhỏ nhắn của cái eo thon, bạch ngọc sáng trong treo ở giữa eo, giống như ánh trăng sáng tỏ như dòng nước chảy xuôi.
Áo khoác thủy sắc dài phết đất, viền cổ tay áo điểm xuyến bằng những sợi tơ màu xanh, viền váy dùng những sợi tơ màu hồng nhạt thêu thành những cánh hoa nhỏ rải rác, trông rất tinh tế.
(Nguyên bộ đồ màu xanh lá nha, có nhiều tông xanh lá mà vốn từ ngữ miêu tả của tui hạn hẹp nên để chữ xanh thôi nha, thủy sắc là màu nước hồ xanh lá nha.)
Mái tóc đen nhánh vén sang một bên lộ ra da thịt trắng nõn ở sống lưng, hai lọn nhỏ rũ ở hai bên, phấn trắng môi đỏ. Tầm mắt di chuyển lên trên, trên đầu là búi tóc tinh tế, cài thêm hai quả cầu lông màu xanh lục, làm cho gương mặt vốn trẻ trung của cậu càng thêm trẻ con.
Hai mắt mông lung đầy nước, ánh mắt hơi né tránh, cực kỳ giống tiểu tiên đang sợ hãi, làm người ta không dám chạm tay vào, sợ quấy nhiễu đến đối phương.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]