Tiểu hầu tử cách vách đang treo trên cây, trong tay còn cầm một trái chuối bự vàng óng, cái đuôi xù đung đưa trước mặt Lục Trầm.
Lục Trầm nhìn đến choáng váng, quay mặt chống lên thân cây, tay ôm bụng: "Không sao, chỉ là bụng bỗng nhiên có khó chịu."
Còn chưa nói xong hai câu, Lục Trầm ọe một tiếng muốn nôn, tiểu hầu tử sợ tới mức té từ trên cây ngã lộn nhào rơi xuống, lúc sau nghiêm túc dựa vào trên cây nước mắt lưng tròng nhìn Lục Trầm, lo lắng vươn tay vuốt sống lưng của cậu: "Bụng khó chịu, ngươi muốn nôn sao?"
Là nôn khan, cái gì cũng đều nôn ra hết, cảm giác thật khó chịu, nhìn tiểu hầu tử không giấu được vẻ lo lắng trên mặt, Lục Trầm miễn cưỡng đứng thẳng người: "Không sao, đừng lo lắng."
Lời còn chưa dứt, cậu lại cong lưng nôn, nước mắt trào ra ngày càng nhiều.
Trái chuối trong tay tiểu hầu tử vô ý mà bị bẻ làm đôi, nó gấp đến độ đi lòng vòng xung quanh Lục Trầm, tay run run chạm vào góc áo của cậu: "Ngươi thật sự không sao chứ, hay ta đi tìm Đại vương đến đây."
Đại vương thần thông quảng đại, không gì không làm được, thổi một ngụm tiên khí, Lục Trầm khẳng định sẽ tốt hơn.
Nó sợ đến mức trong mắt toàn là nước, nắm chặt góc áo chạm đất: "Tiểu Trầm, ngươi ngàn vạn không thể có việc nha." Tiểu Trầm lớn lên rất đẹp, tính tình rất tốt, còn thích theo bọn nó đi chơi. Có Tiểu Trầm, bọn nó còn có thể ngồi Cân Đẩu Vân đi ra biển nhặt vỏ sò, ngay cả Đại vương khi thấy bọn nó cũng sẽ cười nhiều hơn, nó không muốn thấy Tiểu Trầm xảy ra chuyện đâu.
Lục Trầm thấy nó muốn khóc, cũng hoảng sợ, mu bàn tay quẹt nước bọt đọng bên miệng, nhấp môi: "Ngươi đừng khóc, ta thật sự không sao hết, chắc do tối qua ăn phải đồ hỏng nên đau bụng." Cậu xoa cái đầu đầy lông xù của tiểu hầu tử, "Yên tâm đi, ta không sao." Cậu thật ra cũng không lo lắng, ngài Đại Thánh có nhiều tiên đan như vậy cậu muốn liền có thể tùy tiện ăn.
Chỉ là ——
Bụng quặn đau, Lục Trầm đau đến mức eo thẳng không nổi, giữa mày gắt gao nhăn lại, nhíu lại thành chữ "川", tuy rằng đã cực lực khắc chế, miễn cưỡng nở nụ cười nhưng vẫn thường xuyên chèn thêm âm thanh rên rỉ.
Tay Lục Trầm vịn lên cây, miễn cưỡng nặn ra nụ cười nhạt: "A Tam, ta hôm nay chắc không chơi cùng ngươi được rồi, ngươi về trước đi."
Chuối trong tay tiểu hầu tử dư ra một quả, nó nắm chặt trong tay, cơ hồ muốn bóp nát chái chuối, liều mạng lắc đầu: "Ta không muốn, Tiểu Trầm khó chịu, ta muốn ở cạnh ngươi."
Lục Trầm sờ đầu nó: "Ngoan, ta phải về nghỉ ngơi, ngươi yên tâm, ta kêu Cân Đẩu Vân mang ta về."
Khuôn mặt tiểu hầu tử hiện ra thần sắc khó xử, nhưng cũng cảm thấy trở về tìm ngài Đại Thánh là biện pháp tốt nhất: "Vậy ngươi rốt cuộc bị làm sao vậy?"
Lục Trầm nghiêng đầu nhớ lại tối qua bản thân đã ăn mấy trái chuối, một quả táo, cũng chưa nhiều đến mức thành mâm đồ cúng, không thể nào chỉ ăn như vậy mà bị đau bụng.
"Tiểu Trầm, có phải hôm qua ngươi ăn quá trễ hay không, mẹ ta nói buổi tối trước khi đi ngủ nên ăn gì hết, bụng sẽ đau." Tiểu hầu tử nãi thanh nãi khí (tiếng con nít ngây ngô),vươn cái tay nhỏ mập mạp muốn xoa cho Lục Trầm.
Hai mắt Lục Trầm bỗng dưng trừng lớn, hai bên sườn mặt hiện ra hai đám hồng quỷ dị, thấp giọng lẩm bẩm tự nói: "Không phải bởi vì ăn cái kia chứ." Chắc là không phải đâu, trước kia cũng ăn qua rồi, đang nghĩ tới nó, cơn đau trong bụng càng thêm rõ ràng, Lục Trầm đau đến mức khóe miệng ro rút kéo da mặt trùng xuống.
Tiểu hầu tử đau lòng, linh quang chợt lóe bỗng nhiên hét lớn: "Lục Trầm, người có phải có khỉ con rồi không?"
Lục Trầm: "!"
Cậu vội vàng bắt lấy tay tiểu hầu tử đang muốn chọt lên bụng cậu, gương mặt lúng túng càng thêm hồng: "Đừng có nói bậy."
Tiểu hầu tử khờ dại ngẩng mặt, đồng ngôn vô kỵ: "Sao lại là nói bậy, mẹ ta lúc mang thai em trai cũng đau bụng giống như vậy."
[1] – đồng ngôn vô kỵ: trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ
Lục Trầm dở khóc dở cười: "Mẹ ngươi là nữ, ta là nam, không có khả năng có khỉ con." Thật mệt muốn chết, Lục Trầm xoa bụng mình, bên trong tựa hồ giật mình lộc cộc một tiếng, ngón tay cậu tức khắc cứng đờ.
"Nhưng mẹ cùng cha hôn môi sẽ có em trai, người cũng cùng Đại vương......" Tiểu hầu tử gãi ót, vẻ mặt đầy khó hiểu.
"Ngươi, ngươi, ngươi đừng nói nữa." Cả người Lục Trầm như bừng cháy, màu trắng bạch y càng tôn thêm sắc hồng trên khuôn mặt nhìn không khác gì cái mông của tiểu hầu tử.
Hai tay Lục Trầm che mặt, đều là do cái này cái kia, thật là dạy hư tiểu bằng hữu mất rồi, đều do ngài Đại Thánh hết, cứ bắt một hai phải đi đến chỗ cây đào trong rừng, biết rõ đám tiểu hầu tử rất thích chơi đùa ở đó.
Năm ngón tay cậu tách ra, xuyên qua khe hở nhỏ nhìn lén tiểu hầu tử, trong lòng phỏng đoán chắc hẳn chưa thấy gì nhiều đâu, nếu cái gì cũng thấy hết rồi, còn không bằng để cậu hôm nay bị đau bụng chết đi.
Càng nghĩ đến, bụng càng cảm thấy đau. Sau một hồi chật vật, trên trán Lục Trầm nổi một tầng mồ hôi mịn, cậu gian nan mà giơ tay, nắm lấy tay tiểu hầu tử: "Ngươi về sớm đi, đừng đến chỗ khác chơi, hôm nay ta về trước."
Tiểu hầu tử gật mạnh đầu: "Ta biết rồi, ngươi nhất định phải chăm sóc tốt em bé ở trong bụng, sau này khi hắn lớn lên ta muốn cùng chơi với hắn."
Lục Trầm: "...... Thật sự sẽ không có khỉ con, có ngươi là được rồi, ngoan, bảo bối, nhanh về nhà đi."
Vẻ mặt tiểu hầu tử kiên quyết: "Không, Đại vương lợi hại như vậy, khẳng định sẽ có khỉ con."
Lục Trầm hết nói nổi mà nhìn trời, tuổi còn nhỏ sao lại như vậy chứ! Lại nói, Đại vương các ngươi dù có lợi hại như thế nào, ta là nam cũng không chịu nổi.
Nhưng chuyện này đối với tiểu hầu tử quả thật quá phức tạp, Lục Trầm đơn giản cũng chẳng muốn giải thích, chỉ là —— đầu óc cậu bỗng nhiên xoay chuyển.
Tiểu hầu tử nói lợi hại —— lợi hại chắc hẳn là pháp thuật đi.
Cậu không còn mặt mũi nhìn tiểu hầu tử nữa rồi, ngẩng đầu nhìn trời tránh ánh mắt thuần khiết của tiểu hầu tử, cậu thẹn với tiểu hầu tử.
Trong lúc cậu khốn quẫn nhất, bụng dưới bỗng nhiên nảy lên, toàn thân Lục Trầm cứng đờ, trong bụng thật sự có vật sống.
Cậu run lên, ngài Đại Thánh lợi hại như vậy hả, thật sự có thiên phú dị bẩm, có năng lực khiến cậu sinh khỉ con.
Suy nghĩ kĩ càng, nơi đây vốn dĩ là thế giới huyền huyễn, bản thân mình hiện tại chính là yêu quái, nước sinh con còn có, còn cái gì không thể phát sinh.
Lục Trầm ngốc lăng, khóe miệng kéo ra một nụ cười ngây ngô, lắc đầu. Không ngừng ở trong lòng thôi miên bản thân: "Sẽ không đâu, sẽ không đâu, sẽ không đâu, sao có thể, đàn ông không thể sinh con."
Nhưng mà —— trong bụng thật sự có cái gì đó vừa cử động, cảm giác càng ngày càng rõ ràng, hình như có em bé đang đá cậu.
Lục Trầm chớp mắt liền khóc. Cậu vội vàng niệm quyết trong miệng triệu hoán Cân Đẩu Vân, cấp bách muốn tìm ngài Đại Thánh, để hỏi xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Tiểu hầu tử thấy sắc mặt cậu trong chớp mắt liền trắng bệch, cũng bị dọa, muốn chạm vào cậu nhưng lại không dám, đỡ cậu chậm rãi ngồi xuống dưới tàng cây, giọng nói run rẩy kinh hoảng thất thố: "Lục Trầm, ngươi chẳng lẽ sắp sinh rồi, mẹ ơi, mẹ ơi, muốn đi tìm mẹ."
Cậu cũng đồng thời kêu lên sợ hãi, Lục Trầm chấn kinh cảm nhận cử động trong bụng càng ngày càng rõ ràng, thậm chí còn loáng thoáng nghe thấy tiếng lộc cộc lộc cộc.
Lục Trầm: "......" Rơi lệ đầy mặt nhìn tiểu hầu tử đang sốt ruột, đôi tay gắt gao nắm chặt vạt áo của mình, cậu không phải sắp sinh thật rồi chứ.
Giây tiếp theo, Cân Đẩu Vân từ trên trời giáng xuống, cùng đến là nam nhân kim quang lấp lánh.
Tiểu hầu tử lập tức chạy tới, lớn tiếng kêu to: "Đại vương Đại vương, Lục Trầm sắp sinh, hắn sắp sinh rồi."
Tôn Ngộ Không vừa đáp xuống đất, liền thấy Lục Trầm sắc mặt trắng bệch dựa vào dưới tàng cây, cau mày trực tiếp vòng qua tiểu hầu tử bước nhanh đi tới: "Làm sao vậy?"
Ở khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông này, tất cả sự khẩn trương cùng sợ hãi của Lục Trầm chớp mắt đều tiêu tán, cậu đau đến môi cũng run, giọng nói cũng run: "Ngài Đại Thánh, em hình như sắp sinh?"
Tôn Ngộ Không: "?"
Tôn Ngộ Không: "!"
Tôn Ngộ Không duỗi tay bao trùm bàn tay cậu, trong miệng nói: "Nói bậy bạ gì đó." Hắn nhìn quanh bốn phía trên mặt đất trải đầy trái cây ngổn ngang, "Mới vừa ăn cái gì?"
Lục Trầm nắm lấy cổ tay của hắn, mím môi: "Cái gì cũng chưa ăn."
Tôn Ngộ Không híp mắt: "Cái gì cũng chưa ăn?"
Hắn bế Lục Trầm lên, nhìn xuống tiểu hầu tử bên chân sợ hãi rụt rè thò đầu qua: "Ngươi về trước đi."
Tiểu hầu tử liều mạng gật đầu: "Đại vương, sau khi sinh xong em bé ta muốn chơi cùng hắn."
Tôn Ngộ Không: "?"
Vung tay lên, tiểu hầu tử trước mặt liền biến mất, lại một cái búng tay, hắn ôm Lục Trầm nhẹ nhàng đặt lên giường, lau từng lớp mồ hôi chảy trên trán Lục Trầm, lo lắng: "Đau như vậy, em nói tôi nghe xem em rốt cuộc đã ăn cái gì?"
Lục Trầm thể chất đặc thù, Tôn Ngộ Không một lúc lâu cũng không tìm thấy nguyên nhân bệnh, có chút sốt ruột.
Lục Trầm bắt lấy hắn tay, hoảng loạn nói: "Ngài Đại Thánh, em không phải là có thai chứ."
Tôn Ngộ Không: "......, nói hươu nói vượn." Hắn liếc mắt nhìn cái bụng của Lục Trầm càng ngày càng to, trong lòng mang theo chút nghi hoặc. Nếu là nam nhân bình thường, đương nhiên không thể mang thai, nhưng Lục Trầm ——
Hắn ngắm nhìn Lục Trầm, sau khi mang thai thì thai nhi và cơ thể người mẹ sẽ có cảm ứng tương thông, chẳng lẽ bởi vì loại cảm ứng này, nên Lục Trầm mới có thể xác định bản thân đang mang thai.
Lục Trầm nhìn thấy ánh mắt do dự của Tôn Ngộ Không, cọng rơm cứu mạng cuối cùng —— thế mà bị chặt đứt.
Cậu nản lòng nằm trên giường, hai mắt vô thần: "Xong rồi xong rồi, em thật sự có thai, em muốn sinh tiểu hầu tử." Cậu đột nhiên ngồi dậy, hai tay nắm chặt tay Tôn Ngộ Không, "Ngài Đại Thánh, sinh con có phải rất đau không."
Tôn Ngộ Không: "?" Cái này hắn thật sự khó có thể trả lời, rốt cuộc hắn cũng chưa từng sinh qua.
Hắn trấn an mà vỗ vỗ mu bàn tay của Lục Trầm, lời an ủi còn chưa kịp nói, Lục Trầm đã công khai oán trách trước.
"Đều tại anh, đã nói không thể ăn không thể ăn, anh cứ nhất quyết bắt em ăn, giờ thì tốt rồi, ăn xong rồi lớn bụng luôn."
Là nhân vật trong sách huyền huyễn, Tôn Ngộ Không rất muốn hỏi cậu một câu bộ trong tiết học giáo dục giới tính năm cấp 2, cấp 3 em toàn ngủ thôi sao, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, cái vị nhà hắn đúng thật là ngủ mất rồi.
Tôn Ngộ Không đỡ trán: "Em trước hết không nên gấp gáp, bản thân nó sao có thể lớn lên được, hơn nữa mấy lần trước em cũng đâu bị gì......"
Lục Trầm hất tay hắn ra: "Còn không phải, anh có gặp qua ai lần đầu tiên liền bị dính chưa, khẳng định là do ăn quá nhiều, em không phải do tối hôm qua bị thượng nên mới mang thai, nhất định là do khoảng thời gian trước bị dính."
Nói nữa, nước mắt cậu liền rơi, vai nhỏ run run đặc biệt đáng thương, một bên dùng mu bàn tay lau nước mắt một bên lên án nói: "Đều tại anh hết, không tính hôm qua làm xong liền mang thai, thì chắc chắn cũng là số lần làm quá nhiều, nên mới có em bé, sao anh có thể như vậy, em mang thai, anh tối hôm qua còn đòi ấy không cho em ngủ, chắc chắn là tối qua lúc ấy quá mạnh bạo, đụng đến khỉ con, cho nên hôm nay nó kháng nghị, khỉ con nếu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao, anh làm sao bồi thường cho em?"
Tôn Ngộ Không nghe như lọt vào trong sương mù, hai mắt cậu khóc đỏ hết lên vội vàng túm chặt tay cậu: "Tay dơ không được dụi mắt."
Đôi mắt Lục Trầm trừng lớn như mắt cá, hai má phồng lên: "Giờ là lúc lo lắng cho đôi mắt sao, em mang thai mà anh không lo cho bụng em sao."
Tôn Ngộ Không bất đắc dĩ: "Trung khí mười phần, bụng còn đau không?"
[2] – trung khí mười phần: tràn đầy sức sống, tràn đầy năng lượng, chỉ trạng thái tốt nhất của cơ thể.
Lục Trầm dừng lại, cảm thụ một chút: "Hiện tại, hình như là, không quá đau."
Cậu lấy hơi, mím môi khổ sở: "Em nhất định là có thai, chắc chắn."
Tôn Ngộ Không gãi đầu, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì cho tốt.
Lục Trầm đáng thương vô cùng mà vươn tay: "Muốn ôm."
Tôn Ngộ Không than nhỏ một hơi, ngồi ở đầu giường ôm cậu, điều chỉnh thành tư thế cậu thích nhất để cậu dựa vào trước ngực.
Lục Trầm hít hít cái mũi, giọng nói hơi nghẹn: "Ngài Đại Thánh, em có thai."
Tôn Ngộ Không: "......" Chẳng lẽ thật sự có thai?
Hắn cúi đầu, môi hôn lên trán Lục Trầm, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cậu bình thường, mím môi: "Thật sự, mang thai sao?"
Lục Trầm mếu máo, tay sờ lên bụng nhỏ, cảm thụ được độ phồng lên của cái bụng, trầm trọng gật đầu: "Cảm giác này, chắc không sai."
Tôn Ngộ Không: "......" Biểu tình trên mặt tối tăm không rõ, hoàn toàn không biết bản thân nên có tâm trạng gì.
Nhớ lại lúc tiểu hầu tử kia chiếm mất toàn bộ sự chú ý từ ánh mắt Lục Trầm, Tôn Đại Thánh phức tạp cúi đầu nhìn vào bụng cậu, khó có thể diễn tả, nói tóm lại bản thân thật không hoan nghênh thành viên gia đình mới này.
Bây giờ tiểu ngu ngốc suốt ngày chỉ biết chạy đi chơi với đám tiểu hầu tử, nếu sau khi có con của mình rồi —— Tôn Ngộ Không hơi tưởng tượng, khi đó trong mắt Lục chắc là không còn mình.
Bồi khỉ con ăn cơm, bồi khỉ con ngủ, bồi khỉ con chơi.
Tôn Ngộ Không —— thế nhưng lại sinh ra cảm giác hối hận, nhìn cái miệng phấn nộn của cậu khẽ nhếch, hận không thể đem hết những thứ cậu đã ăn làm cho ói ra.
Lục Trầm hãy còn lẩm bẩm: "Em hiện giờ mang thai rồi, về sau không ngủ cùng anh nữa."
"Còn hỏi tại sao?" Mặt Lục Trầm đỏ như muốn phát nổ, cậu cố tình đè thấp thanh âm, "Ngài Đại Thánh, em không phải muốn nói anh, tuy rằng anh cũng là con khỉ, có cái gì gì kia, nhưng anh bây giờ hiện tại là người là người đó, anh không thể cứ muốn đưa đẩy, đúng hay không."
Vừa dứt lời cậu sợ Tôn Ngộ Không phản bác, vội vàng ưỡn bụng: "Anh nặng như vậy, đứa nhỏ sẽ bị anh đè chết."
Tôn Ngộ Không: "......" Không có càng tốt.
Lục Trầm lại tiếp tục: "Còn có, sau này khi sinh xong cũng phải tiết chế lại." Lông mày hắn dựng lên, hơi hoang mang, "Cũng không thể ăn, nếu lại mang thai thì sao?"
Tôn Ngộ Không: "......" Hoàn toàn không biết nên nói gì, vẫn là không nói thì hơn.
Lục Trầm lải nhải nói không ít, Tôn Ngộ Không nghe muốn đau đầu, cúi đầu lấp kín miệng cậu.
Lục Trầm hai mắt trừng lớn, đôi tay giao nhau ở trước ngực làm động tác ngăn cản, nghĩ nghĩ, cuối cùng một tay dùng sức đẩy hắn ra, cái tay còn lại bảo vệ bụng mình, thật vất vả mới được thả, liều mạng há mồm thở dốc: "Anh đụng đến đứa bé, chính bởi vì anh như vậy, em mới không thể cho anh ngủ chung."
Tôn Ngộ Không: "......"
Lục Trầm ăn nói dõng dạc hùng hồn, bỗng nhiên biến sắc, cậu ai u ai u mà ôm bụng cọ ở trước ngực Tôn Ngộ Không, kêu ra tiếng: "Khỉ con, khỉ con muốn sinh, bụng em đau quá, tê, ngài Đại Thánh, bụng đau quá."
So với vừa rồi cơn đau mới còn mãnh liệt hơn gấp trăm lần ngàn lần, trong phút chốc, huyết sắc trên môi Lục Trầm hoàn toàn rút đi, thậm chí tiếng rên rỉ cũng bị chặn ở yết hầu, không tiếng động mà vặn vẹo trên giường.
Cậu che bụng mình, cắn môi dưới, nâng mặt nhìn Tôn Ngộ Không, ánh mắt tuyệt vọng lại ủy khuất, trong miệng nỉ non đau đớn đồng thời còn không quên làm khẩu hình: "Cứu con của em."
Tôn Ngộ Không thực sự bị dọa nhảy dựng, hắn không đoán được sẽ đau như vậy, hắn gãi tay nhanh chóng phục hồi tinh thần, đặc biệt bình tĩnh mà nói: "Tôi đi tìm người, em cứ bình tĩnh."
Chớp mắt búng tay, ngài Đại Thánh đã biến mất tại chỗ, hai tay Lục Trầm nắm chặt chăn, rơi vào trong vô hạn khủng hoảng, môi dưới bị cắn ra máu, nhưng màu hồng vẫn nhiều hơn.
Nước nơi khóe mắt chưa kịp rơi xuống, ngài Đại Thánh trong tay nắm lấy một bà lão mặc tạp dề trắng, bà lão nhìn trên năm mươi, dưới tạp dề màu xám trắng là bạch y bằng lụa, hai bên sườn mặt tuy có nếp nhăn nhưng bởi vì có da có thịt nên không nhìn rõ, khóe mắt khi cười sẽ có nếp nhăn, khuôn mặt hiền từ, càng nhìn càng thấy thân thuộc.
Tôn Ngộ Không: "Phiền ngài xem giúp em ấy, rốt cuộc bị làm sao vậy?"
Nước mắt Lục Trầm rơi xuống, cậu đáng thương vô cùng mà ngẩng mặt, vươn tay.
Tôn Ngộ Không giữ chặt tay cậu, chân dài bước nhanh ngồi lên trên giường, ôm người vào ngực xoay về phía trước: "Bà bà."
Bà bà lúc này mới phản ứng bản thân lúc trước đang ở một mình trong căn phòng nhỏ bỗng bị ngài Đại Thánh bắt lại đây. Nàng vừa rồi đang nấu cơm, trước mắt tối sầm liền ngồi trên Cân Đẩu Vân, trên đường đi Tôn Đại Thánh đã kể khái quát, nhưng cũng không thể dựa hoàn toàn vào đó, đặc biệt dưới tình huống nàng vẫn chưa biết rõ. Lúc này vừa thấy, liền nhận ra Lục Trầm có biến vội vàng đi lên trước, lòng bàn tay tạm thời dừng trên bụng cậu, giữa mày hơi nhăn lại.
Lục Trầm ngẩng mặt, đối diện với đôi mắt nôn nóng cùng lo lắng của Tôn Ngộ Không, phần lưng cọ cọ trước ngực hắn, đau đến khóe mắt híp lại thành một đường, muốn khóc.
Tôn Ngộ Không không dám lớn tiếng quấy rầy bà, nhưng lại không yên lòng: "Bà bà."
Bà bà biết ý nhìn về phía Tôn Ngộ Không, rồi nhìn sang Lục Trầm, cuối cùng tầm mắt dừng ở trên người Lục Trầm, chắp tay trước ngực: "Đại từ đại bi."
Oanh một tiếng, Lục Trầm trước mắt tối sầm, trên tay đột nhiên mất sức, thất thố mà nhìn Tôn Ngộ Không, nắm chặt tay hắn tìm kiếm sự an ủi.
Bà bà có ý gì, chẳng lẽ nếu hắn muốn chọn lớn thì nhỏ khó giữ, Lục Trầm trong lòng kêu rên, ngài Đại Thánh rốt cuộc là cái gì thể chất gì, sao khỉ con còn chưa ra đời đã muốn giết người rồi.
Cậu hơi há miệng, chưa kịp nói nước mắt đã rơi xuống trước, trước mắt một mảnh mơ hồ không nhìn rõ mặt ngài Đại Thánh. Nhưng cậu vẫn muốn nói cho ngài Đại Thánh, cứ quyết vậy đi, cậu sẽ không hối hận. Cậu vốn dĩ là xác thịt người phàm, có thể lấy hình dạng đẹp nhất của mình bồi bên người ngài Đại Thánh, đã là phước đức đời trước của cậu.
Tôn Ngộ Không hoàn toàn không chú ý tới cậu đang thương xuân thu buồn, ánh mắt cố định trên người bà bà, chờ nàng mở miệng.
Bà bà ho nhẹ hai tiếng, vẻ mặt nghiêm túc chớp mắt tiêu tán, cười ra tiếng: "Đại Thánh không cần sốt ruột, chỉ là ăn quá nhiều tiên đan, tiên khí tích tụ trong cơ thể không có cách tiêu tán, cộng thêm thể chất hắn vốn đặc thù, đối với tiên khí ai cho cũng không cự tuyệt, lại bởi vì tu vi bản thân quá thấp nên mới xuất hiện tình huống này, chỉ cần truyền hơi dẫn đường là được."
Lục Trầm: "!" Không! Không có con sao!
Tôn Ngộ Không thở phào nhẹ nhõm, khoảng thời gian trước lúc vừa đến Hoa Quả Sơn, Lục Trầm bởi vì khí hậu không hợp nên ngày càng gầy ốm, hắn xác thật uy không ít tiên đan.
Một tay hắn ở sau lưng Lục Trầm di chuyển lên xuống, xác thực cảm nhận được một cổ khí chạy lung tung chen chúc, vừa rồi quả nhiên đã xem nhẹ, nhanh chóng bắt lấy cổ khí khi sau đó dẫn đường nó đi lên.
Thân thể Lục Trầm run rẩy dần xuống dưới.
Sau khi giải quyết, bà bà còn chuyện phải làm, nhếch môi cười chuẩn bị rời đi.
Tôn Ngộ Không lập tức xuống giường, giúp cậu nhét góc chăn, hôn lên khóe miệng, thanh âm nhẹ nhàng: "Nghỉ ngơi một chút, tôi đưa bà bà về." Thuận tiện hỏi một chút về thể chất của Lục Trầm, cụ thể là cái gì ăn được cái gì không ăn được, càng rõ ràng càng tốt.
Vừa rồi Lục Trầm không thể nói chuyện, hiện tại lúng túng đến mức không muốn nói chuyện, nghĩ đến mấy lời mê sảng bản thân vừa nói, hận không thể quay ngược thời gian túm lấy bản thân trong lòng ngài Đại Thánh cho vài bạt tai.
Cậu rụt đầu, bắt gặp ánh mắt tràn đầy yêu thương của bà bà, lễ phép gật đầu, sau đó lập tức chui vào chăn, che kín nửa khuôn mặt, không muốn Tôn Ngộ Không nhìn.
Một mình lưu lại sơn động, Lục Trầm nhìn động bích trống trơn, sống không còn gì luyến tiếc.
Hai tay cậu nắm chặt khăn trải giường dưới thân, âm thầm ảo não.
Sinh cái con khỉ đó, đàn ông sao có thể sinh con.
Cậu dùng sức vỗ vỗ đầu mình —— nơi này chẳng lẽ chỉ có đậu hũ, đồ ăn, thức uống đi vào chẳng lẽ bị tắc ở đây?
Hành động đột nhiên bị chặn, Lục Trầm nâng mặt, đối diện với vẻ mặt cười như không cười của Tôn Ngộ Không.
Lục Trầm theo bản năng run rẩy, vội vàng chui sâu vào ổ chăn, chùm kín đầu, ồm ồm mà hô: "Ngài Đại Thánh, bụng em còn đau, em đi ngủ trước đây."
Không đợi đôi mắt thích ứng bóng tối, chăn phía trên đột nhiên bị xốc lên.
Lục Trầm cuộn tròn thành một khối tròn, hai tay ôm đầu gối, chôn sâu mặt giữa hai chân: "Em ngủ rồi, anh đừng có phá em."
Tôn Ngộ Không ôm lấy toàn bộ khối cầu, kéo chăn đắp lên toàn bộ thân thể của hai người. Giọng nói hắn rầu rĩ: "Về sau ngàn vạn lần đừng dọa tôi sợ nữa." Lúc hắn đưa bà bà về tay vẫn còn run.
Cả người Lục Trầm đột nhiên căng cứng, chớp mắt bởi vì mùi hương quen thuộc mà thả lỏng, vô cùng áy náy: "Em không phải cố ý, bụng em thật sự đau." Hơn nữa cậu cũng không muốn nháo loạn như vậy để bị chê cười! O(╯□╰)o
Tôn Ngộ Không vung tay lên, chăn đột nhiên biến mất, hai người lộ ra dưới ánh mặt trời chói lọi, vẻ lúng túng trên mặt Lục Trầm có thể nhìn thấy rõ được, bàn tay cậu nhanh chóng che lại gương mặt nóng bỏng, một tay hơi mở nhìn về phía Tôn Ngộ Không đối diện, kêu lên sợ hãi: "Anh không được nhìn em!"
Tôn Ngộ Không buồn cười, kéo tay cậu xuống vuốt ve khuôn mặt mịn màng, đồng thời nhéo miếng thịt trên cái bụng nhỏ: "Mang thai? Em xác định không phải do hai ngày nay ăn quá nhiều."
Lục Trầm đột nhiên trừng hai mắt, ưỡn ngực: "Anh không được phép nói chuyện."
Tôn Ngộ Không dù bận vẫn ung dung mà nhìn cậu.
Khí thế Lục Trầm tức khắc sụp đổ, ủy khuất vô cùng: "Chuyện này bỏ qua đi."
Tôn Ngộ Không: "Cũng được."
Hai mắt Lục Trầm sáng lấp lánh: "Vậy coi như cho qua đi." Bỏ lại mọi thứ, quên đi đứa trẻ, quên luôn chuyện này, vĩnh viễn quên đi.
Tôn Ngộ Không nghiêng người ôm lấy cậu, lòng bàn tay vỗ trên cái bụng nhỏ của cậu: "Chờ em thực sự mang thai, chuyện này coi như bỏ qua."
Lục Trầm: "!" Hoảng sợ.
Hai tay vội vàng đẩy ra, chỉ là hai tay Tôn Ngộ Không dần thu lực, làm hai cánh tay cậu không cử động được, khiến cậu không thực hiện được hành động kế tiếp.
Lục Trầm thở ra một hơi, cậu biết ngài Đại Thánh dễ gì cho qua như vậy.
Thanh âm trêu đùa của Tôn Ngộ Không vang lên trên đỉnh đầu: "Chờ sau khi em khỏe lên tôi lại cùng em sinh con."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]