Sở Trì bật dậy, động tác quá nhanh làm não có chút choáng váng, mất một lúc lâu mới phản ứng lại đâu là ở nhà, mọi thứ trước đó đều là mộng mà thôi. Cậu lấy tay áo lau mồ hôi trên trán, rồi thở một hơi dài, nhiều năm rồi đột nhiên mơ thấy chuyện hồi trước, tự nhiên có chút... Cúi đầu nhìn người anh em không biết lượng sức của mình, cậu xuống giường rồi đi vào nhà vệ sinh. Sở Trì rất ít khi mơ, chuyện ban năm trước thì chưa từng mơ qua, cũng không biết có phải tiềm thức của cậu từ chối nhưng giấc mơ không nữa. Vốn cho rằng hắn đã rời khỏi giới giải trí, ai ngờ sau ba năm hắn lại phát hành single mới. Cho đến tận ngày gặp lại ở phòng thu, Sở Trì luôn tự lừa bản thân không quen biết hắn, hoặc là tự lừa mình dối người rằng người kia không phải hắn. Hơn nữa người năm đó cậu nhặt được là A Nhất thân phận không rõ ràng chứ không phải đại minh tinh Độc Cô Lạc. Hơn nữa hắn với cậu cũng không có nhiều nhiệt tình, có thể giống như trước kia hắn nói với phóng viên, nửa năm đó hắn đã hoàn toàn quên sạch. Vào thời khắc đó, Sở Trì đã nghĩ, nếu như cậu không chọn công việc DJ này hoặc là một công việc có liên quan đến giới giải trí thì có lẽ cả đời này cũng không thể nào gặp lại hắn. Thực ra với học lực, thanh âm, và cả ngoại hình của cậu, muốn tìm một công việc MC truyền hình không hề khó, thậm chí muốn debut làm minh tinh cũng không phải vấn đề gì khó khăn. Nhưng cậu chọn làm DJ đơn giản vì không muốn bọc lộ trước quá nhiều người, hơn nữa còn được làm những thứ mình thích. Thế mà hôm nay, Độc Cô Lạc lại lần nữa làm loạn cuộc sống của hắn, Sở Trì từng nghĩ nếu có một ngày gặp lại, cậu sẽ cho hắn hai đấm, sau đó xoá sạch mọi mối quan hệ của hai người. Nhưng đến lúc thực sự gặp lại, Sở Trì mới biết bản thân cũng không có ảnh hưởng gì đến người này, đừng nói đánh hắn, đến trực tiếp gặp hắn, hay cùng hắn yêu đương đều là chuyện khó không tưởng. Nửa giờ sau, Sở Trì ướt nhẹp bước ra từ trong phòng tắm, mặt đỏ bừng, chỉ quấn trên người một cái khăn tắm, có chút tức giận nhìn bản thân trong gương vò vò tóc. Lau xong tóc, Sở Trì nhìn gương ngân người, hình như tối qua lúc cậu nghỉ bà chị mình vẫn còn ở đây. Chị!! Sở Trì vội trốn về phòng đóng cửa, mặc lại quần áo tử tế đi ra ngoài mới phát hiện phòng khách trống rỗng, không có ai à? Không phải đi, bình thường đi làm cũng sẽ nói với cậu một câu mà, hoặc để lại giấy nhắn. Đang nghĩ thì cửa đột nhiên mở, Sở Duyệt tay xách một túi rau vào. Cô vừa thay giày thì nhìn thấy Sở Trì đang đứng ngốc bên kia, "Nhóc thối! Phát ngốc cái gì thế, nhanh qua đây xách đồ, mệt xỉu rồi!" Sở Trì nhanh chóng hồi thần đi qua giúp đỡ, vừa mang đồ vào phòng bếp vừa nghĩ, bà chị mình có khi nào uống nhầm thuốc hay không, chị ấy ghét nhất là đi siêu thị, nhất là khu đồ ăn, chị ấy chê bên đó mùi quá, thế mà hôm nay còn đi siêu thị mua đồ ăn! "Muốn ăn gì, chị nấu cho cưng ăn." Sở Duyệt thốt ra câu này mà doạ Sở Trì hết hồn. Đặt đồ ăn xuống vội chạy đến sờ trán Sở Duyệt, "Chị, chị không sao đấy chứ." "Thằng nhóc ngốc! Muốn đối tốt với cưng tí không được à?" Sở Duyệt cạn lời cầm lấy tay Sờ Trì, bắt đầu tự trách, mọi khi cô ít quan tâm em trai quá. "Được." Sở Trì sờ sờ mũi, cười nhẹ, ầy, chị mình vẫn hơi bất thường quá. "Được rồi, chơi máy tính của em đi, đừng làm phiền bà nấu cơm." Sở Duyệt vẩy vẩy tay đuổi thằng em vào phòng sách còn mình thì đi đến phòng bếp. Sở Trì đương nhiên muốn giúp chứ, thuận tiện hỏi bà chị mình xem có vấn đề gì không, nhưng mà xem ra Sở Duyệt không muốn nói, nên cậu chỉ có thể ngoan ngoãn đi chơi máy tính vậy. Mở máy tính, muốn đăng nhập QQ. Muốn xem Lão Nương có bạo phát hay không, không thể ngờ tất cả chỉ có một mảng yên tĩnh. Sở Trì bất giấc khẽ thở dài, Lão Nương thích náo nhiệt thật đó nhưng cũng là một cô gái dính người. Tô Tần nhìn thấy Sở Trì lên mạng, nên Tả Khanh ngồi xem phim kinh dị với cô cũng thấy, hai người nhìn một cái rồi Tả Khanh gọi điện cho cái người Độc Cô Lạc đang bận rộn kia một cuộc điện thoại. "Alo, vị kia nhà cậu online rồi." "Ừ, tôi lên ngay đây." Độc Cô Lạc nhanh chóng giải quyết tài liệu của mấy hôm nay rồi đăng nhập QQ, nhìn thấy ava của Sở Trì sáng lên, mở khung chat nhưng không biết nên nói thế nào. Có chút bất lực, hắn vốn nghĩ mình đã đủ mặt dày rồi, không nghĩ đến giờ lại thấy không đủ dày. Sở Trì nhàm chán mở PPS xem anime, phát hiện có tập mới, là một bộ mà lần trước cậu thấy đề xuất trong nhóm Anime, 《Sekaiichi Hatsukoi》. Dù sao cũng không có gì xem, vậy mở ra xem tạm vậy. Tải xong vừa mở ra Sở Trì đột nhiên cảm thấy 囧, đầu năm nay con người đã cởi mở thế này rồi à? Anime Shounen Ai! Có thể chiếu công khai như thế này hả?! Đang phân vân có xem tiếp hay không, đột nhiên nhảy ra một khung chat, cái tên trên phần chat làm Sờ Trì nhảy dựng lên. Phong Mặc. Sở Trì ngẩn người nhìn khung chat, làm sao đây, cậu vốn tưởng lần trước lật bài là kết thúc rồi, sao hắn lại còn tìm cậu nói chuyện/ Phong Mặc: Tiểu Trì Phong Mặc: Em đang làm gì đó Một câu hỏi hết sức bình thường, Sở Trì đột nhiên cảm thấy rất ngược tâm, vội vàng tắt PPS, anime gì thì cũng xem sau. Phong Mặc: Em đang giận anh à? Độc Cô Lạc viết mà cảm thấy khó chịu vô cùng, cái cảm giác khó chịu này hình như đã xuất hiện vô số lần, như một cái tay độc ác bóp chặt cổ hắn. Hắn biết Sở Trì giận, nhưng mà, hắn rất muốn cùng cậu nói chuyện, rất muốn gặp cậu. Phong Mặc: Tiểu Trì, anh là A Nhất. Vốn Sở Trì còn căng thẳng nhưng nhìn thấy câu này, có một ngọn lửa bỗng bùng lên, kéo bàn phím bùm bụp đánh chữ. Tham Ăn: Độc Cô Lạc! Không cho phép anh nói mình là A Nhất, anh không phải A Nhất của tôi! Độc Cô Lạc cả kinh, hắn không ngờ cái xưng hô này đối với Sở Trì lại quan trọng như vậy, càng không ngờ đến thằng nhóc chết tiệt này không chấp nhận A Nhất và Độc Cô Lạc là một! Phong Mặc: Sở Trì! . Truyện Tiên Hiệp Sở Trì trong một phút xúc động nói ra câu này, vốn không muốn gửi, lúc cậu bình tĩnh lại cũng giật mình. Đến bản thân cậu cũng không biết, hoá ra A Nhất quan trọng với mình như thế. Thực ra mỗi người đều có nhưng điều bí mật, lúc mà trong lòng còn giấu một thứ gì đó, thì thứ đó vô cùng quan trọng với người đó, sẽ không có ai chia sẻ thứ quan trọng của mình với người khác. A Nhất là người chỉ thuộc về Sở Trì. Những năm tháng đơn thuần ấy, đoạn thời gian bình yên ấy, hắn là người không thể thay thế, là người duy nhất trên đời. Mà Độc Cô Lạc, hắn không thuộc về một mình Sở Trì, mà thuộc về hàng ngàn hàng vạn fan và những người quan tâm đến hắn. Nên Sở Trì mới không muốn đánh đồng A Nhất với Độc Cô Lạc, không muốn người trân quý nhất của mình bị người khác cướp đi mất, nhưng mà bản thân cậu lại lực bất tòng tâm. Sở Trì nhìn Độc Cô Lạc gõ ra tên mình, cậu nhắm mắt lại, lộ ra một nụ cười nhạt nhẽo. Tham Ăn: Anh muốn nói gì Phong Mạc: Muốn gặp em Tham Ăn: Có gì hay để gặp, hơn nữa chúng ta đã gặp mặt rồi. Mà gặp cũng chẳng có gì để nơi mà, đúng không. Phong Mặc:...... Sờ Trì chưa từng nghĩ sẽ cay nghiến với hắn, cũng chưa từng muốn đâm chọc hắn như thế. Lời cậu nói đều là sự thực, mà lời thật mất lòng mà. Độc Cô Lạc mím môi, lần gặp nhau ở studio ấy đúng là không có gì để nói, nhưng lúc đó hắn nghĩ Sở Trì không muốn gặp mình nên mới giả vờ không quen biết. Phong Mặc: Anh tưởng em không muốn gặp anh Tham Ăn: Đúng vậy, đều là lỗi của tôi, muốn tôi xin lỗi không Phong Mặc: Tiểu Trì.... Đời này anh không muốn nói lời xin lỗi với em, cũng xin em đừng nói xin lỗi có được không. Sở Trì nhắm mắt, ngửa đầu nhìn bóng đèn trên trần nhà, đầu ngón tay khẽ chạm vào chuột, hắn đã nói câu cầu xin rồi, cậu rốt cuộc đang làm gì mà ép hắn nói ra câu cầu xin như thế. Quá đáng lắm đúng không? Nhưng mà ba năm trước là hắn bỏ đi trước, là hắn nói đã quên rồi, là hắn... Tham Ăn: Nếu không, chúng ta tuần này vô ý gặp mặt ba lần, vậy thì... thử làm bạn bè đi. Phong Mặc: Được!!! Độc Cô Lạc tưởng hắn không còn hy vọng nữa rồi, cũng không ngờ Sở Trì lại nói vậy, hắn cũng hiểu ý Sở Trì là mọi sự theo ý trời. Ba năm rưỡi trước như thế, bây giờ cũng vậy. Sở Trì nhắn xong câu này thì Sở Duyệt cũng gọi cậu ra ăn cơm. Tham Ăn: Tôi off đây, byebye Phong Mặc: Ừa =3= Gặp rồi nói Sở Trì cạn lời, tên này quá mức tự luyến rồi, sao hắn biết nhất định sẽ đụng mặt chứ. Sờ Trì và Sở Duyệt khi ăn cơm không nói chuyện, Độc Cô Lạc lại ngay lập tức gọi điện cho Tả Khanh, dù sao anh ta cũng có vợ rồi, kinh nghiệm nhiều hơn hắn là chắc. Tả Khanh nghe Độc Cô lạc nói xong thì cũng cạn lời luôn, "Đại ca à, các cậu gộp vào cũng hơn năm mươi tuổi rồi, còn theo ý trời cái gì! Cậu cần vợ hay cần ông trời, moẹ ông trời quản việc của cậu chắc!" Độc Cô Lạc bóp trán, "Anh có thể sang lên tí không." "Sang cái khỉ gì, vợ không còn thì sang cho ai xem" "Đó là vợ tôi, có phải vợ anh đâu, anh gấp cái khỉ gì hả!" "Éc...Hình như là vậy" Tả Khanh xoa xoa mũi, ầy, một phút xúc động. Độc Cô Lạc trợn mắt nhìn điện thoại, Hắn còn tưởng Tả Khanh định leo tường câu dẫn Tiểu Trì chứ. "Thế cậu định làm thế nào." "Tất nhiên là tạo có hội gặp mặt chứ!" "Đương nhiên là thế, nhưng làm sao để có tự nhiên gặp mặt, không thể lộ là cố ý ấy." "Cái này hơi khó, nhưng mà...."Tả Khanh nghĩ một chút, "Bên chỗ vợ cậu có nội gián của chúng ta còn gì, tìm cô ấy thương lượng đã" "Được, tôi đi xử lý tài liệu đã, anh gọi cho điện cho chị ấy đi, tối chúng ta gặp." Độc Cô Lạc quyết luôn "Được." Tả Khanh cũng biết hắn bận, mở công ty thì phải xử lý một đống việc,công ty quản lý còn giục hắn quay MV cho bài hát mới, thế mà anh lại xin nghỉ phép. Độc Cô Lạc cúp điện thoại rồi nghiêm túc làm việc, Tả Khanh làm việc thì hắn yên tâm rồi. Sở Trì đang ăn thì thấy chị gái đi ra ngoài nghe điện thoại, bình thường chị ấy nghe điện thoại đều không đuổi cậu đi, thế mà lần này lại vào trong phòng sách nghe. Sở Trì cảm thấy chị gái chắc là yêu đương rồi, không biết lần này có thành hay không. Nhưng mà ai dám lấy chị gái cậu, thì người đó nhất định là anh hùng!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]