Sở Duyệt vào phòng sách nghe điện thoại nửa ngày trời, lúc đi ra thì Sở Trì cũng đã ăn xong.
"Tiểu Trì~" Sở Duyệt cười cười nhìn em trai, giọng ngọt như mía lùi, Sở Trì nghe vậy thì run rẩy.
"Chị muốn nói gì, chị thế này hơi bị kinh dị đó." Sở Trì lùi về sau trốn, chị cậu bị làm sao vậy, nghe điện thoại xong bị đoạt xác à?
"Khụ khụ... Tiểu Trì gần đây có hoạt động gì không, kiểu sắp xếp chương trình ý."
"Không có." Sở Trì lắc đầu, từ hồi tốt nghiệp đại học cậu rất ít khi đi ra ngoài chơi.
"Thế mấy hôm nay em có định làm gì không?" Sở Duyệt đổi cách hỏi
"Đi làm." Sở Trì nghiêm túc trả lời câu hỏi nhưng lại khiến Sở Duyệt muốn đánh người.
"Trừ đi làm?"
"Về nhà."
"....." Sở Duyệt khẽ hít sâu, tự nhủ phải bình tĩnh, nhưng mà thế này thì bình tĩnh thế méo nào được, bình tĩnh cái beep! Không đi làm thì về nhà, định đi đâu mà tình cờ gặp được, sao thằng em cô lại trạch như vậy chứ!
Thế thì còn làm được gì nữa chứ!!
"Tiểu Trì, nếu em không có hẹn gì, thế chị giúp em sắp xếp một cái nha." Sở Duyệt cười cười gõ cái đũa vào đĩa.
Sở Trì định mở miệng nói gì đó, nhưng bị Sở Duyệt trừng, ầy bỏ đi, chị ấy muốn làm gì thì làm, dù sao cậu cũng rảnh.
"Được rồi."
"Ngoan."Sở Duyệt vui mừng, xoa xoa tóc của Sở Trì, ừm, mềm mềm thích toá.
Lại xoa thêm hai cái vậy.
Sở Trì bị bà chị đàn áp, cúi đầu dọn bàn, "Chị, hôm nay chị không đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-than-khong-chiu-noi/1164335/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.