Chương trước
Chương sau
Thích một người đúng là một chuyện rất kỳ diệu, đột nhiên bỏ qua tất cả mọi lý do, chỉ còn lại động tâm.
Độc Cô Lạc không biết Sở Trì thế nào, hắn chỉ biết sau ngày hôm đó đã có điều gì đó khác khác, lúc mà hắn lén đụng chạm cậu cũng không kháng cự!
Dấu hiệu tốt nha dấu hiệu tốt.
Độc Cô Lạc nắm tay Sở Trì từ cửa hàng về đến nhà rồi ngồi đợi ăn cơm. Sau đó lại cùng nhau xem tivi. Lúc xem tivi mỗi người chiếm một bên ghế sofa, nhưng Độc Cô Lạc không để ý lấn vạch rồi Sở Trì cũng vô ý tránh một chút, động tác này làm Độc Cô Lạc có chút đau lòng.
Nhưng hôm nay không giống mọi khi nữa rồi, hắn—Hắn ôm người vào lỏng nhưng Tiểu Trì không trốn tránh!
Có câu, nhân lúc còn nóng, nhanh chóng chiếm chút tiện nghi, có mà không làm vậy thì.... Khụ..
Sở Trì cũng không phải kiểu người biệt nữu, nếu đã xác định được tâm ý thì sẽ không do dự gì nữa, nói trắng ra là đứa nhỏ không có tâm nhãn.
Yêu hay ghét đều rõ ràng.
Độc Cô Lạc cẩn thận ôm lấy cậu, đột nhiên cảm thấy người trong lòng chủ động đáp lại một chút, chủ động đó! Đây là lần đầu tiên!Một động tác rất nhỏ cũng làm cho Độc Cô Lạc cảm thấy ấm áp.
Hắn khẽ nâng cằm cậu, thấy đôi mắt đen ấy đang nhìn mình, Độc Cô Lạc cúi người, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên môi Sở Trì.
Không có cường hào chiếm đoạt, chỉ có nhẹ nhàng và dịu dàng ma sát, môi chạm môi, chầm chậm cảm nhận được sự ấm áp và sự dịu dàng của cậu ấy.
Sở Trì nhìn khuôn mặt đầy chân thành của Độc Cô Lạc, mặc dù rất cảm động nhưng lại có chút buồn cười, người bá đạo như hắn thế mà lúc này lại làm ra cái biểu tình như thế. Độc Cô Lạc nhìn Sở Trì hôn mà mất tập trung, hắn hung hăng cắn lên môi cậu một cái, biểu thị sự bất mãn và phẫn nộ của bản thân.
Sở Trì nhíu mày, trong chớp mắt từ Độc Cô Lạc đáng thương đã biến thành con sói vô tâm rồi.
Vốn dĩ là một thanh niên bình thường, thế mà mấy tháng này hắn chỉ có thể nhìn mà không được ăn đã làm hắn cảm thấy chán nản, uỷ khuất, Độc Cô Lạc nghĩ nếu cứ thể hắn nhất định sẽ bị bệnh mất! Nhưng mà hắn không muốn động vào người khác, nhắm mắt lại chỉ nghĩ đến vẻ mặt thờ ơ và vô tội của Sở Trì.
Sở Trì không kịp đề phòng, lập tức bị đè xuống sofa, một nụ hôn nóng bỏng lập tức rơi xuống, trên trán, mắt, mũi rồi là môi, răng khẽ cạy mở đôi môi.
Độc Cô Lạc hôn rất hung dữ, khiến Sở Trì có chút hô hấp không được, sắc mặt đỏ bừng, hai mắt phủ một tầng sương vì thiếu dưỡng khí, cậu bây giờ rất dễ khiến người ta động lòng.
Độc Cô Lạc nhìn người dưới thân, trong lòng chợt sửng sốt, trong mắt lóe lên một kia kinh ngạc, Sở Trì liếc hắn một cái, mặt đỏ bừng nhắm mắt lại.
Cậu đáp lại nụ hôn của hắn!
Độc Cô Lạc giống như người điên mà ôm chặt lấy cậu, hắn muốn nhiều hơn,cũng muốn cho cậu nhiều thứ hơn.
Độc Cô Lạc khẽ thở dài trong lòng, xong đời rồi, trước đây sau hắn không biết người này là một tiểu yêu tinh, hắn nghĩ sau này chắc trong mắt hắn sẽ không còn chứa được người nào nữa.
Trong lòng nghĩ, thân thế càng dùng sức ôm cậu, sau này hắn không thể vừa mắt ai nữa, vậy thì tim cậu cũng chỉ có thể có một mình hắn mà thôi!
"Ưm..." Cổ Sở Trì có chốt ngứa, không kìm được phát ra tiếng, Độc Cô Lạc đắc ý nhớn mày, khẽ cắn nhẹ, khưa khưa, nhóc này thật sự rất mẫn cảm.
Hôn một cái trên cổ, lại gặm xương quai xanh, cái tay hắn đã không thành thật khẽ mò xuống cởi khoá quần cậu, đợi đến lúc Sở Trì kịp phản ứng lại trên người có chút lạnh thì đã bị người ta lột sạch rồi, bị doạ một trận.
Sở Trì vội trốn những cái hôn của Độc Cô Lạc, "Anh....em..."
"Ừ?" Độc Cô Lạc dừng lại nhìn cậu, không biết cậu muốn nói gì.
"Em... em muốn ở...ở...bên trên." Sở Trì mặt mũi đều đổ, khó khăn lắm mới nói được hết câu, mặt đổ đến mức muốn nhỏ cả máu.
Độc Cô Lạc nhíu mày, yoo, dũng khí không nhỏ nha, còn muốn đè hắn.
"Em chắc chắn chứ?" Ngón hắn âm thầm mò đến địa phương yếu ớt kia, cười như không cười nắm lấy.
Sở Trì giật mình, đôi mắt xinh đẹp mở lớn, "Anh...Anh bỏ ra....umm.."
"Tiểu Trì, em vừa nói muốn gì?" Độc Cô Lạc cười rất gọi đòn, lưỡi quét đến ngực của cậu, đúng là một tên sắc lang.
"Em....." Sờ Trì gấp đến muốn khóc rồi, nhưng cậu vẫn kiên trì muốn ở phía trên! Mặc dù chưa ăn thịt heo cũng thấy heo chạy, nghe nói ở phía dưới sẽ rất đau! "Em muốn ở bên trên! Nếu không thì khỏi làm!"
Sở Trì cái gì cũng không sợ, chỉ sợ đau, đi tiêm hay truyền nước biển có đánh chết cậu cũng không chịu, bởi vì sợ kim đâm vào thịt sẽ rất đau, cái kia lớn thế, cậu sẽ bị đau chết thôi.
"Ồ?" Độc Cô Lạc nhíu mày, hắn không cần chút mặt mũi gia tăng tốc độ tay.
Sở Trì cắn môi, không muốn để mấy âm thanh xấu hổ phát ra, hô hấp trở nên gấp gáp và nặng nhọc. Độc Cô Lạc không thể không phục cậu nhóc này, cắn chặt môi như thế để không phát ra tiếng, ầy, thật làm người khác đau lòng mà muốn tiếp tục bắt nạt cậu.
Ôm cậu dậy, hôn lên môi cậu, dùng răng tách đôi môi đang mím chặt, trong miệng cảm nhận được chút mùi máu, tay hắn lại gia tăng tốc độ, hắn cảm thấy người trong lòng chợt run lên, rồi sau đó một chất lỏng ấm nóng bắn đầy tay hắn.
"Ưmm~~" Sờ Trì vẫn chưa hồi thần lại, lúc đến cao trào cậu không khống chế được, cứ như vậy mà bắn ra, còn...còn bắn trong tay hắn chứ! Cậu khẽ hừ hừ một tiếng rồi đem mặt giấu vào trong lòng Độc Cô Lạc, để cậu chết luôn đi, xấu hổ chết mất.
"Hahah..."Độc Cô Lạc cười lớn, hắn thấy phản ứng của vật nhỏ này rất thú vị, cũng làm hắn rất thích.
Hắn ôm Sở Trì đứng lên, "này!" Cậu giật mình vì bị Độc Cô Lạc ôm lên, bàn tay chạm vào làn da săn chắc của hắn, cậu muốn rút tay lại nhưng sợ bị rơi, người kia xảo quyệt không ôm chặt, cậu chỉ có thể tự lực cánh sinh.
Cậu cắn một cái lên tai Độc Cô Lạc để trút giận, nhìn thấy nụ cười treo trên mặt tên kia, Sở Trì nháy mắt liền biết có chuyện gì, hừ, cho anh bắt nạt em! Cậu cắn một cái lên dái tai hắn thêm máy cái, Độc Cô Lạc híp mắt vỗ mông cậu một cái, tên nhóc này hình như không biết mình đang chơi với lửa.
Sở Trì lần đầu gặp tên vô sỉ như thế, cậu từ bé đến giờ chưa từng bị đánh mông, hơn nữa cậu lớn thế này rồi! Hơn nữa còn đang không mặc quần áo!!!!!
Khi cậu còn đang giãy dụa thì hắn đã thả cậu xuống giường, cậu định bò dậy trôn, nhưng lại bị Độc Cô Lạc đè xuống. Cậu không biết hắn lột sạch từ lúc nào, hai người đều đang trần trụi.
Hai người không một mảnh vải, da thịt sát nhau, không có quần áo che chắn, cả người cậu đều nhạy cảm và mong manh.
Hơn nữa Sở Trì còn cảm thấy cái thứ nóng bỏng kia đang dán lên chân mình,cậu sợ hãi muốn trốn, nhưng không đẩy nổi hắn, cậu thật rất muốn chạy.
Độc Cô Lạc cũng không phải đứa ngốc, tự nhiên hắn nhìn ra Sở Trì đang sợ gì, chỉ có thể vô cùng nhẫn nại, hôn cậu, vuốt ve cậu, để cậu an tâm.
"Em...em muốn ở bên trên" Sở Trì đẩy hắn ra, không để hắn hôn cậu, nhưng làm gì cũng không thoát.
"Em có kinh nghiệm ở bên trên?" Độc Cô Lạc bất lực gặm cổ cậu, vừa hỏi vừa đắc ý nhìn dấu vết tím hồng hắn vừa lưu lại.
"Ư... không có.." Sở Trì muốn đẩy hắn ra trước giờ cậu chư từng thích qua đàn ông, cũng chưa từng yêu đương, có kinh nghiệm mới lạ!
"Ngoan, ở bên trên rất mệt, ở bên dưới sẽ thoải mái hơn." Độc Cô Lạc một bên vừa ăn đậu phụ, một bên dỗ người ta, Sở Trì liếc hắn một cái, cậu cũng đâu phải đồ ngốc.
"Vậy em để anh thoải mái!" Sở Trì không biết sức lực ở đâu, cư nhiên đè được Độc Cô Lạc xuống, Độc Cô Lạc mới phát hiện cậu đã ngồi trên eo hắn, đắc ý nhìn hắn.
"Ngoan, em sẽ nhẹ nhàng mà." Độc Cô Lạc nhìn Sở Trì đắc ý, đột nhiên bật cười, cậu không hợp với cái biểu tình này, muốn bao nhiêu biệt nữu có bấy nhiêu biệt nữu.
"Anh cười cái gì mà cười!" Sở Trì nhéo hắn, kết quả phát hiện, ôoo~ có cơ bụng này, bình thường thấy cũng không rõ, giờ nhéo một cái mới thấy. Độc Cô Lạc đối với thân thể mình vốn rất tự hào, mỗi này tập hát tập nhảy đâu phải công cốc đâu, vóc người hắn rất đẹp.
Chỉ không ngờ đến, hắn sờ lên eo Sở Trì, không ngờ nhóc yếu ớt này vóc người cũng rất tốt.
"Này!" Sở Trì tránh cái tay đang mò xuống dưới của hẳn, kết quả cậu ngồi lên một vật cứng cúi đầu thì nhìn thấy nụ cười gợi đòn của Độc Cô Lạc, cậu tự hiểu mình đã ngồi lên chỗ không nên ngồi, muốn đứng dậy thì bị hắn ấn trở lại.
Sở Trì bị ép ngồi xuống, nghe thấy Độc Cô Lạc phát ra một tiếng thoải mái, cậu hận không thể đạp chết hắn, dùng da mặt hắn để đắp tường!
"Tiểu Trì, không nghĩ em lại chủ động thế, làm người ta thật ngại mà" Độc Cô Lạc học mấy tiểu yêu tinh trong video trầm giọng mà nói thế, làm lông tơ của Sở Trì đều dựng hẳn lên.
"Anh bỏ tay ra." Sở Trì ngọ nguậy mấy cái, phát hiện cái thứ kia còn đang biến lớn, bị dọa đến không dám động.
Độc Cô Lạc cười cười, lúc mà Sờ Trì chưa kịp phản ứng lại hắn đã đem người đè xuống, Sở Trì vùi mặt vào gối, đưa phần lưng ra trước mặt của người nào đó.
"Ô...Anh làm gì đó...."
"Ngoan, hôm nay em trốn không thoát đâu, em muốn nghe theo anh thì nghe, không muốn nghe cũng phải nghe" Độc Cô Lạc ghé vào bên tai cậu khẽ cười, "Thế em có nghe hay không"
"Anh là lưu manh à?" Sở Trì lần đầu thấy tên lưu manh thế này.
"Vì em, anh sẵn sàng làm lưu manh." Độc Cô Lạc thâm tình nói, ngón tay ở phía chỗ nào đó không thành thật mà xoa xoa, Sở Trì bị dọa đến da gà đều nổi lên, cậu không muốn ở phí dưới đâu!
Độc Cô Lạc đẩy ngón tay sâu vào trong, phát hiện không biết do Sở Trì căng thẳng hay là lần đầu mà có chút lưỡng lự xuống tay, chủ yếu vì hắn sợ làm cậu bị thương.
"Tiểu Trì, em có dầu bôi trơn không?"
Sờ Trì nghe được cậu này mà muốn đánh người! Cậu đang bị bạo cúc rồi lẽ nào còn muốn cậu giúp hắn tìm công cụ gây án hả?!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.