Editor: Hồng Phan – Virgo
Beta: Stuki^^
Người tạp vụ đứng hơi gần, làm ảnh hưởng đến Qúy Ức, cô liền đem tầm mắt từ miếng ngọc chậm rãi dịch chuyển qua phía người tạp vụ, giọng điệu có chút mơ hồ: “Cô cũng cảm thấy hai miếng ngọc này lúc đầu là một khối ngọc hoàn chỉnh?
“Khẳng định a, nhìn ánh sáng cũng có thể biết là một khối, ngọc này là loại tốt nhất, trên thế giới cũng có rất ít, tiểu thư, nếu cô thấy không chắc chắn thì có thể tìm người nào đó am hiểu về ngọc để họ xem thử, như vậy không phải là được rồi sao?”.
Quý Ức không nói nữa, chỉ hướng về phía người tạp vụ hơi hơi dương khóe môi một chút.
Quý Ức đợi người tạp vụ rời đi, sau đó mới cất hai miếng ngọc vào cái túi nhỏ màu đỏ, nhét vào ví tiền rồi mới quay đầu nhìn chằm chằm ánh sáng chói mắt ngoài cửa sổ, tinh thần hoảng hốt.
………………..
Kỳ thật sau khi cô tỉnh lại nửa năm, cô vẫn luôn suy nghĩ xem chủ nhân của miếng ngọc nhỏ trong tay cô là của ai.
Miếng ngọc nhỏ trong tay cô không phải do cô nhặt được mà là trong lúc cô hôn mê bất tỉnh, chị hộ tá nhìn thấy rồi đưa cho cô.
Lúc cô mới tỉnh lại, ý thức rất thanh tỉnh nhưng miệng mồm lại không phải đặc biệt nhanh nhẹn, một thời gian dài nằm im không nhúc nhích cho nên muốn làm gì cũng phải cố hết sức, cha mẹ cô công việc bận rộn nên không thể chăm sóc cô mỗi ngày, lúc đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-than-dan-vao-nguc-101-nu-hon-sau-ty-van-ngoi-sao-khong-bang-em/2916236/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.