Chương trước
Chương sau
"...."

Trầm Hạo Nhiên nhìn vào hai người đại sư huynh, tiểu sư muội có chút trầm xuống, hắn bị Mạnh Thành Lãng kéo đi ngay sau đó.

" Su thic.. "

" Con thích tiều nha đầu đấy à? "

Tram Hao Nhien khong tra ldi chi lac dau, nhung inh mat han lam gi giau duc nhung ngudi khac, that chat ban

đầu hắn đúng xem nàng là muội muội, nhưng lâu dần bên cạnh lại nảy sinh ra cảm giác khác hơn cả tình cảm sư huynh muội.

" Được rồi, sư thúc kéo 3 đứa con ra đây chắc không phải để nói chuyện này đâu chứ. "

Mạnh Thành Lãng cười có chút cợt nhã ngồi xuống ghế tựa lưng ra sau trốc bầu rượu mà uống.

"Đúng, muốn các ngươi chăm thảo dược. "

" Thảo dược gì mà người không chăm được phải nhờ bọn con? "

" Là hoạch tử thiên liên, là vật cứu mạng sư muội các ngươi, tự mình lựa chọn. "

( Hoạch Tử Thiên Liên, một loại vừa là linh dược, vừa là độc dược, hoa tựa tuyết liên, có củ như củ sen, toàn thân một màu tím nhạt, hoa nở đêm, nhụy hoa cùng hạt trong tâm được bao bọc đến khi tàn mới có thể hái, vị ngọt thanh, ở đâu cũng có thể sinh trưởng nhưng yêu cầu chăm sốc cao độ, nóng lạnh thất thường. ]

" Vậy... "

Mạnh Thành Lãng vứt ba túi vải nhỏ cho ba người Trầm Hạo Nhiên, lại thong thả uống rượu rời đi, Trầm Hạo Nhiên khẽ thở dài một tiếng, Bạch Thành Phong vỗ vai hắn, ba người kết thành một đội thay phiên nhau trông giữ hạt giống.

Đóng cửa trong viện nhỏ nhà Hoa Trúc Vân hơn bảy ngày cũng không thấy bóng dáng, Hoa Trúc Vân còn chưa tiêu hóá kịp việc đại sư huynh thích nàng, hắn cũng không biểu hiện gì sau lần đó nữa, cũng gần như là lãng tránh

nang.

"Nhị sư huynh. "

" Sao the? "

"Mọi người mấy hôm nay làm sao cứ tránh mặt muội vậy? "

Tư Khắc Kỳ ngồi xuống bên cạnh chiếc ghế dài bên hổ, tay xoa đầu Hoa Trúc Vân.

" Cái này à, đang bận chút việc ít hôm sẽ đưa muội ra ngoài chơi, được không? "

" Hay là nhị sư huynh cùng muội đi dạo đi, muội ở trong nhà suốt không thoải mái. "

" Được."

Hoa Trúc Vân hôm nay ăn mặc từ y phục đến cả việc trang điểm, cử chỉ đều ra dáng vẻ một tiểu thư đoan trang,



Tư Khắc Kỳ trầm ngâm đánh giá.

Hoa Trúc Vân ôm lấy cánh tay Tư Khắc Kỳ rời khỏi đình viện, ra khỏi Hoa Phủ, Hoa Trúc Vân cùng hắn đi dạo ở trong thành, trời tuy gần xế chiều nhưng nắng nóng không thua gì giữa ngày nên cũng thưa bóng người.

Tư Khắc Kỳ che ô cho cả hai, Hoa Trúc Vân lượn lờ theo thói quen các sạp hàng xung quanh, nhưng xem rồi lại thôi.

" Sao vậy? Không ưng sao?"

"Không có thích" Hoa Trúc Vân nhảy chân sáo phía trước Tư Khắc Kỳ bước nhanh theo bước nàng, chiếc ô nghiêng hẳn về phía tiểu sư muội hẳn.

"Túc Anh tỷ" Hoa Trúc Vân vẫy vẫy tay, nữ tử y phục với vai áo hở để lộ nước da trắng nõn, tay cầm quạt tròn trồng vừa dịu dàng vừa kiêu ngạo quay đầu, Hoa Trúc Vần chạy đến bên cạnh ôm lấy cánh tay nàng làm nũng.

Trình Túc Anh gật nhẹ đầu nhìn Tư Khắc Kỳ đi phía sau, tay vỗ nhẹ lên má Hoa Trúc Vân, giọng nói dịu nhẹ nhưng đầy yêu kiều.

" Sao hôm nay ở đây vậy? Về thăm nhà sao?"

"Đúng a, hôm nay muốn chán nên bảo nhị sư huynh đưa muội đi chơi. "

"Gặp qua trưởng.."

Tư Khắc Kỳ hơi hần giọng ,Trình Túc Anh khẽ mỉm cười mang theo nét dịu dàng " nghe danh đã lâu, hân hạnh gặp mặt. "

"Hân hạnh " Tư Khắc Kỳ cũng một cái cúi đầu nhẹ đáp lễ nữ tử, Trình Túc Anh vỗ nhẹ tay Hoa Trúc Vân rồi kéo theo nàng quay người rời đi, Tư Khắc Kỳ đi phía sau nhưng vì sự tách ra của Hoa Trúc Vân xem những sạp hàng khác nhau nên Tư Khắc Kỳ cùng Trình Túc Anh cùng nhau đi.

"Trưởng điện hạ, lâu rồi không gặp. "

"Gọi Khắc Kỳ là được, ta hiện tại, không phải Dạ Kỳ."

" Được" Trình Túc Anh đưa quạt tròn lên che mặt nhẹ giọng trả lời, Hoa Trúc Vân bám lấy cánh tay trái của Tư Khắc Kỳ nói

" Nhị sư huynh có mang theo tiền không?"

Tư Khắc Kỳ lấy ra một túi vải nhỏ bên trong chứa bạc cùng tiền đồng thường dùng ở nhân giới đưa cho nàng, Hoa Trúc Vân nhận lấy nói lời cảm ơn rồi chạy mất.

" Huynh.. Dường như rất quan tâm đến Tường Nhi nhỉ?"

" Nàng ấy là tiểu sư muội ta nên ta quan tâm thôi, nàng không phải cũng vậy sao? "

Trình Túc Anh khoé môi nở nụ cười, Tư Khắc Kỳ nhìn sang có chút đỏ mặt liền quay đi, giọng nói ngọt ngào nữ tử vang bên tai.

"Ta đương nhiên không giống, ta thích muội ấy nhưng không yêu chiều quan tâm như vậy, bọn ta vốn cũng không thân thiết, vì ta bên cạnh ca ca muội, muội ấy không có tỷ tỷ bề trên, nên ấy à thói quen bám lấy như thân mẫu thôi. Huynh thì không giống vậy. "

" Muội ấy chấp nhận nàng làm mẫu thân không phải là chuyện ai muốn cũng được đúng không? Hơn nữa ta không có hứng thú tranh giành người với đại sư huynh, muội ấy trong lòng cũng không có ta hà tất ta phải cố gắng? "

Trình Túc Anh không nói gì chỉ nhàn nhạt mấp máy môi rồi thôi, nàng đưa tay khoác lấy cánh tay đang cẩm ô của nam nhân, môi cười cười mà cất tiếng.

" Vậy, không biết trong lòng huynh đệ có ta không?"



"Đừng có như vậy..." Tư Khắc Kỳ hắn hơi lắp bắp trả lời, khuôn mặt đỏ bừng nhưng kiềm chế không nhìn nữ tử đang tựa đầu vào vai hẳn.

" Làm người ta đau lòng lắm đấy a."

" Nàng còn như vậy, chỉ sợ có kẻ sắp muốn đem ta đi hoa thiêu đi? "

Trình Túc Anh im lặng, bật cười rồi không nói gì, cái nam tử con nhà thiếu gia của Trịnh Gia đi theo nàng đã cả đoạn đường dài, nàng cũng không muốn lấy cái tên khúc gỗ bên cạnh làm bia đỡ đạn, nhưng hắn cũng không còn ai khác có thể dùng được, luận tướng mạo hay bất kể khí chất chỉ có hẳn hợp nhất với nàng hiện tại.

" Hai người nói cái gì thế cho muội nghe với."

Hoa Trúc Vân từ trước chạy về tay cầm một ít đồ vừa chạy đến vừa nhét vào giới chỉ, Tư Khắc Kỳ nghĩ nàng sẽ tách hắn cùng Trình Túc Anh ra thì chỉ thấy tiểu sư muội hắn đi kế bên hắn vừa đi vừa lẩm bẩm cái gì đó.

" Tieu su mudi khong di cung tieu ty muli nuta a?"

" Không được đâu đi bên đấy nắng lắm, đi bên này mát."

Tư Khắc Kỳ thầm hít một ngụm khí lạnh không nói nên lời, Trình Túc Anh bất chợt dừng bước chân hơi áp sát người Tư Khắc Kỳ mở lời.

" Công tử đây là chê ta sao?"

".."

Hoa Trúc Vân trợn tròn cả mắt nhìn nhị sư huynh nàng cùng Trình Túc Anh đứng giữa đường mặt đối mặt còn tụaq sát vào nhau như vậy.

" Này này, đang giữa đường đấy, hai người về phòng đóng cửa có được không, muội còn đang ở đây đấy, muội còn là trẻ nhỏ đấy. "

"Im lặng" Cả hai người đồng thời xoay mặt lại đồng thanh nói nhưng dùng ngữ điệu nhẹ nhàng nói với Hoa Trúc

Vân, Hoa Trúc Vân đưa tay lên xoa nhẹ đầu khó hiểu.

Hoa Trúc Vân bị nắng nên lùi ít bước muốn vào chỗ quầy hàng đứng tránh nắng ké một chút đột nhiên đụng phải người, nàng quay lại rối rít xin lỗi.

" Xin lỗi, xin lỗi, ta không cố ý đâu, người không sao.."

" Chứ.." Hoa Trúc Vân ngẩng đầu lên nhìn thấy là Thẩm Tử Ngọc, hắn tay cầm ô che cho nàng nhìn nàng với ánh mắt không hiểu chuyện gì.

" Đại.. đại sư huynh.. Sao huynh.. ở đây.."

" Ta ra ngoài có chút việc, lại nói muội làm gì ở đây?"

Hoa Trúc Vân chỉ tay về phía Tư Khắc Kỳ cùng Trình Túc Anh đang nói chuyện có chút ám muội " Là muội bảo nhị sư huynh đưa muội đi dạo. "

Thầm Tử Ngọc nương theo tay nàng chỉ, hắn khẽ ho khan một tiếng hỏi "Muội nhìn thấy cái gì rồi? "

" Hả? Đã thấy cái gì đâu? Thấy cái gì cơ? "

Hoa Trúc Vân quay đầu muốn nhìn liền bị Thẩm Tử Ngọc xoay người đứng chặn lại, hắn cúi đầu xuống một chút gần má nàng mà nói " Chuyện người lớn bớt xem đi tốt cho trẻ nhỏ. "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.