Chương trước
Chương sau
" Là kẻ nào bắt nạt đồ nhi bản toạ."

Từ phía xa truyền đến giọng nói, một đạo quang hư ảnh xuất hiện, Thầm Tử Ngọc nhìn về phía sau khẽ chậc một tiếng, chỉ là tâm trạng hắn cũng thoải mái hơn đôi phần.

" Cổ Ngọc, ngươi muốn làm gì đồ đệ của bản toạ. "

Cổ Ngọc kinh hãi dưới uy áp của Trường Nguyệt, hắn nhìn về phía Thẩm Tử Ngọc mới nhận ra hắn là người đồ đệ được Trường Nguyệt truyền thừa, Cổ Ngọc kéo Cổ Nhạc quỳ xuống.

" Là Cổ Ngọc thất lễ, xin... Xin đạo.. Trưởng lão bỏ qua..."

Trường Nguyệt âm thanh truyền vào đối âm cùng Cổ Ngọc " Ngươi dám làm lộ thân phận của ta ta bóp chết ngươi. "

" Chuyện cần giải quyết nên giải quyết đi. "

" Vâng vâng.. "

Nói rồi đạo quang ảnh Trường Nguyệt biến mất, Trình Nhược Phong ánh mắt hơi uất phần nhìn Thẩm Tử Ngọc,

khe lac dau mot cai.

Chỉ thấy Bách Thanh Quân cầu xin nhưng Cổ Ngọc không chút nương tay ra tay lấy mạng bọn chúng không chút do dự, Thẩm Tử Ngọc quay người rời đi.

" Thiếu chủ, vậy bọn ta cũng quay về tránh để nữ đế nghi ngờ."

" Đi đi. "

Thẩm Tử Ngọc nói liền nhìn lên bầu trời xanh thẳm, khẽ thở dài một tiếng, lần thứ hai hắn thở dài liên quan đến tiểu sư muội.

" Con thích nha đầu đó rồi?"

"Ừm.." Trình Nhược Phong biết rõ tình cảm trong lòng cháu trai mình, cũng biết rõ hắn sẽ sợ thân phận bản thân dính quá nhiều nhân quả có thể chết bất cứ lúc nào, sẽ không tùy tiện thể hiện tình cảm cùng tiều sư muội.

" Nên sống vì chính mình một chút. "

Thẩm Tử Ngọc không đáp lời chỉ khẽ cười khẩy một cái, nhưng trong nụ cười hắn mang theo sự chua sót, mối thù không thể buông bỏ, thân phận không thể rũ sạch vết nhơ, hắn làm sao sống vì chính mình? Hắn không nỡ làm bẩn cái bóng trăng trong lòng ấy.

" Nghe nói nhà khanh bị kẻ xấu đào hố à?"

Thiên Vũ điện Dạ Thần hỏi chuyện khiến các quan đại thần khác phải nhịn cười, Hoa Thúc Minh cúi đầu không dám nhìn hoàng đế, hắn sợ hắn sẽ liếc chết hoàng đế.

Buổi thượng triều cũng không có gì thú vị, tan triểu từ sớm, Hoa Thúc Minh cũng đi cùng các quan khác trò chuyện đôi câu rồi mới trở về I.

Tinh Vần Tông - Ngọc Linh đỉnh

"Sư thúc, bọn con đến lấy linh dược."

"? Các ngươi lại muốn đào lấy cái gì nữa? "

" Con muốn lẩy 2 đóá liên ngọc tuyết cùng nước ngọc đàm. "

Mạnh Thành Lãng lúc này mới xoay người qua hỏi cặn kẽ hai người bọn họ muốn lấy những thứ này dùng để làm gì.

" Không thể." Mạnh Thành Lãng cắt ngang lời của Trầm Hạo Nhiên, lại nói tiếp.



" Nha đầu đó nếu dùng 2 thứ này sẽ mất mạng, nếu 2 thứ này thật sự có tác dụng thì lúc trước ta đã nhổ cho nó dùng rồi, nó không thể dung nạp được cái loại linh dược này! "

" Sao lại nói vậy? Lúc trước? "

Mạnh Thành Lãng kể lại việc lần đầu Thẩm Tử Ngọc đưa Hoa Trúc Vân đến chỗ hắn, trên người Hoa Trúc Vân hắn đương nhiên hiểu rõ nàng không thể dùng hay dùng được cái loại vật liệu nào, hắn khẽ âm trầm thở dài một tiếng.

" Ta đi lấy chút linh thảo cùng đan dược cho con bé, cái tai nải màu vàng phía trên là của tiểu tứ, mang theo đem về cho nó đi. "

Vu Trạch Viễn cầm lấy túi vải lên, lại nhìn về phía Trầm Hạo Nhiên, cả hai sư huynh đệ nhìn nhau cũng không biết nên nói gì, lúc sau Mạnh Thành Lãng trở lại, hắn nhìn hai sư huynh đệ rồi nói.

"Đi thôi."

Cả hai người vừa định rút kiếm liền bị Mạnh Thành Lãng đá cho ngã nhào.

" Bình thường bảo các ngươi chăm chỉ tu luyện dịch chuyển cùng truyền tống trận không học cho tử tế, chuyện liên quan đến mạng người còn ở đây ngự kiếm, đợi các ngươi ngự kiếm đến nơi có phải nên chờ các ngươi ngự kiếm đi mua quan tài nữa hay không? "

" Bọn con .. "

Cả hai người gượng cười lại đến bên cạnh Mạnh Thành Lãng, hắn khởi động trận truyền tống, chỉ mất một lúc cả hai người đã đến trước Hoa Phủ.

" Im lặng vậy? Chắc không phải lại xảy ra chuyện gì rồi chứ?"

Trầm Hạo Nhiên đẩy cửa bước vào, đi một lúc thấy cửa phòng tiểu sư muội đang mở thì chạy vào, Vu Trạch Viễn còn đập một cái mạnh vào cánh cửa.

" Sao vậy tam sư huynh? Ngũ sư huynh không sao chứ?"

"Muội.. Muội tỉnh rồi à? Là muội mở cửa à... Ta tưởng.."

"Muội vừa tỉnh, chỉ là thấy hơi khó chịu nên mở cửa hít thở một chút, các huynh sao lại gấp vậy?"

Trầm Hạo Nhiên lắc đầu, bước lại gần xoa đầu nàng, nhìn mái tóc trắng hắn mắt hơi đỏ vội né tránh đi, Vu Trạch Viền bước theo phía sau trên trán mang theo vết ửng đỏ vì bị đụng khi nãy bước đến chỗ nàng.

Hoa Trúc Vân chống tay ngồi dậy, Trầm Hạo Nhiên đỡ nàng tựa vào vai hẳn, Hoa Trúc Vân nhàn nhạt giọng có chút khàn khàn lên tiếng.

"Ngũ sư huynh có thuốc ở trên tủ, huynh lấy bôi vào đi."

" Không sao đâu, chút vết thương nhỏ này không sao đâu. Muội thấy thế nào rồi? "

"Um.. Còn khó chịu một chút, nhưng vẫn chịu được, có điều hơi khó thở. "

"Còn biết khó thở, đã bảo sau khi bái được hay không cũng phải lên chỗ ta, ngươi vậy mà mấy năm nay vứt hết lời lão già ta ra sau đầu rồi. "

" Ấy.. Lão gia gia.."

Mạnh Thành Lãng đi vào liếc Hoa Trúc Vân một cái, nàng khế cười cười không nói gì, Trầm Hạo Nhiên bên cạnh xoa nhẹ đầu nàng dịu dàng nói.

"Không sao, thúc ấy thù dai, cứ mặc kệ thúc ấy. "

Mạnh Thành Lãng liếc Trầm Hạo Nhiên " Ngươi còn ở đó mà sờ mà xoa, có người sắp đem đi làm giấm chua ăn được mấy năm rồi đấy. "

"Hử, đại sư huynh. "

"...."

"...."



Hoa Trúc Vân ngẩng đầu, hơi nghiêng người nhìn Thẩm Tử Ngọc, hắn không nói gì chỉ im lặng đứng dựa cánh cửa phía ngoài không bước vào phòng.

"Đại sư huynh không vào à?"

"..."

" Huynh đứng đó làm gì? Muốn tác tượng thiếu niên lang cho tiểu sư muội ngắm à? "

Bạch Thành Phong đi phía sau kéo Thẩm Tử Ngọc bước vào trong phòng, hắn hơi miễn cưỡng bị Bạch Thành Phong ấn xuống ghế đầu giường Hoa Trúc Vân.

" Huynh.. Có chuyện gì với muội à? "

" Không có. "

"Được rồi, diễn cho ai xem, lão già này không có hứng thú xem chuyện tình trường của các ngươi, đưa tay. "

Hoa Trúc Vân đưa tay ra, Thẩm Tử Ngọc ánh mắt âm thầm quan sát, chỉ thấy Mạnh Thành Lãng hơi thở dài nhìn

vao mat nang lic lau lai lac dลื่น.

"Không chữa được sao?"

"Im miệng. "

" Aiz các ngươi ra ngoài ta bảo, ngươi thì không cần."

Mạnh Thành Lãng kéo hết tất cả ra ngoài để lại Thẩm Tử Ngọc trong phòng, Hoa Trúc Vân ngón tay chạm nhẹ lên mắt hẳn.

" Đại sư huynh có tâm sự à, muốn nói không? "

" Ta không có tâm sự. "

" Cãi nhau cùng người trong lòng huynh à.."

Nói đến đây Thẩm Tử Ngọc siết chặt tay, Hoa Trúc Vân giọng điệu bình ổn nhưng đôi mắt thoáng thấy rõ nét buồn, lúc sau liền vội thay đổi nhìn lấy Thầm Tử Ngọc.

" ปท.. "

Hai mắt Hoa Trúc Vân mở to, nàng kinh hỉ nhận ra bên dưới môi có chút lành lạnh mềm mại chạm đến, đến khi nhận ra hơi thở của Thẩm Tử Ngọc vội đưa hai tay đẩy y ra, dùng sức đẩy Thẩm Tử Ngọc không ngã mà nàng mất đà ngã người ra phía sau, eo được tay Thẩm Tử Ngọc đỡ lấy.

"Huynh.. Huynh làm vậy.. Người huynh thích sẽ ghen đấy.."

"Ta không biết từ lúc nào muội còn ghen được với chính mình đấy? "

" Hả?"

" Hoa Trúc Vân, ta.. Ta thích muội. "

Hoa Trúc Vân ánh mắt hơi mơ hồ nhìn hắn, Thẩm Tử Ngọc hít sâu một hơi, chống hai tay xuống giường ép sát tiểu sư muội hắn trong lòng, nhìn vào ánh mắt nàng kiên định trầm ổn lập lại từng câu chữ.

"Hoa Trúc Vân, Thẩm Tử Ngọc ta thích muội, muội là người trong lòng ta thích, đã nghe rõ chưa? Sao không trả lời?"

"Rõ.. Rõ rồi.." Hoa Trúc Vân đáp xong vội kéo chăn cả người trốn vào trong chăn cuộn chặt lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.