" Viễn Nhi à, lớn vậy rồi. "
Hoa Thanh Viễn khẽ mỉm, được Thẩm lão gia vẫy tay sang vị trí bên cạnh, hắn lễ phép thưa một tiếng lại bế Hoa Trúc Vân đến ngồi xuống bên cạnh ông bà ngoại.
" Phụ thân, mẫu thân, hôm nay con qua chơi, cũng như muốn thương lượng với hai người một chuyện quan trọng. "
Thẩm Tuyết nhấp một ngụm trà lại không nhịn được mà mở lời trước, dù sau chuyện này cũng quan trọng.
" Con nói đi, đều là người nhà, từ lúc nào mà ấp úng vậy rồi. "
Người hầu sớm đã không còn một ai, vì lần nào Thẩm Tuyết về lão phu nhân đều được họ ra để cha mẹ cùng con cái chuyện trò.
" Chúng ta nói chuyện kín một chút, con hơi khó nói. "
" Vậy vào mật thất đi. "
Nghe đến đây cả hai người cũng hiểu Thẩm Tuyết có ý gì, tất cả đứng dậy bước theo, Hoa Thanh Viễn hắn cũng thuận thế ôm nàng trên tay, theo bước chân mẹ cùng ông bà ngoại đi vào mật thất.
Hoa Thanh Viễn đây không phải lần đầu vào nơi này, địa hình sớm đã quen thuộc, cũng không đạp phải những chiếc bẫy được bố trí như lúc nhỏ.
Vào đến hắn châm lửa, phủi sạch bụi cái y phục bên ngoài đem cho nàng lót bên dưới, liền đặt Hoa Trúc Vân lên ghế ngồi, hắn cũng châm đèn ở những nơi đặt đèn cây, càng tỉ mỉ đốt 2 cây nến hương vì trong phòng ngập tràn bụi hắn sợ Hoa Trúc Vân sẽ dị ứng.
Căn phòng lúc nãy còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-su-huynh-muon-cuoi-ta/3648667/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.