Chương trước
Chương sau
[ Dưỡng Tâm Điện ]

" Bệ hạ, hoàng hậu lại.. "

Hoàng đế thở dài, hắn phẩy tay cho người vừa báo lui ra, lại dặn hắn để ý đến thái tử, vị công công đứng bên cạnh lên tiếng.

" Sao hoàng hậu luôn nhắm vào thái tử chứ, không phải thái tử cũng đã là thái tử, là con ruột của bà sao? "

" Lợi ích của phủ thừa tướng bị lung lay, Dạ Minh nó làm việc chưa từng nể tình người nhà, có lẽ vì vậy mà trúng vào lợi ít bọn họ, dù sau nàng ta cũng không phải chỉ có mình thằng bé, ngũ hoàng tử ngược lại rất nghe lời.. "

Dạ Thần thở dài một hơi, lại ngã người ra phía sau nhắm mắt.

" Trẫm muốn nghỉ ngơi, đừng để ai làm phiền. "

" Dạ. Lão nô ghi nhớ. "

Nói rồi công công lại quạt quạt cho Dạ Thần, đứng canh bên cạnh hắn ngủ, trong lòng khẽ thở dài. " nhà đế vương thật không phải ai cũng có phúc. "

[ Hoa Phủ ]

Hoa Trúc Vân hôn mê ba ngày, Hoa Thanh Viễn cũng nhận được tin tức bản thân phải trở về biên cương hắn dù không an tâm muội muội vẫn phải chuẩn bị đồ để lên đường, Hoa Tư Việt ngay trong đêm cũng về đến Hoa Phủ, riêng Hoa Thanh Vũ cùng Hoa Thích Văn được gửi đi thư viện Thánh La.

Trước ngày Hoa Thanh Viễn rời đi, Hoa Trúc Vân cũng tỉnh lại, nàng đêm đó ở lì trong phòng Hoa Thanh Viễn nói rất nhiều, không ngừng luyên thuyên khiến lòng hắn bất an, chính trong lòng Hoa Trúc Vân cũng vậy.

" Huynh trưởng.. "

Hoa Trúc Vân ngồi trên chân Hoa Thanh Viễn, nàng không ngừng nói chốc lại chạy đi kiểm tra đồ của hắn, hắn nhìn dáng vẻ nàng dường như còn chút hoảng loạng. Hắn bước đến ôm nàng lên giường, để nàng nằm trong lòng hắn, nghe nàng nói, mãi đến khi cảm nhận được chút nóng từ lòng ngực, hắn biết nàng khóc nhưng cũng không thể dỗ, Hoa Trúc Vân trước nay mạnh mẽ khiến người khác đều rất thương dù được cha mẹ yêu thương, cưng chiều.

Hắn chỉ vỗ nhẹ vào vai Hoa Trúc Vân, bản thân hắn dường như cũng cảm thấy chuyến đi này có lẽ, có thể sẽ xảy ra bất trắc, hoặc cũng có thể mãi mãi sẽ nằm lại trên đất biên cương ấy.

Sau khi Hoa Trúc Vân lần nữa mở mắt, nàng nằm trong phòng của Hoa Thanh Viễn, trong tay đang nắm lấy mảnh ngọc bội của hắn. Đêm qua nàng khóc một lúc, lại không ngừng nói chuyện đến khi vì mệt mà thiếp đi, hắn buổi sáng cũng không gọi nàng dậy.



" Đồ lừa đảo... "

Hoa Trúc Vân hơi cuối đầu, nàng hai mắt còn ửng đỏ vì khóc lâu, đôi môi nhỏ hơi bậm xuống tay cầm mảnh ngọc bội cưa miết ngón tay qua lại, nàng đương nhiên sợ, sợ huynh trưởng nàng sẽ không thể trở về nữa, nhưng vẫn phải dặn bản thân tin tưởng hắn.

Ba ngày sau đó Lục Viễn đến Hoa Phủ làm khách ba ngày giúp nàng một số việc, sau đó hắn bị nàng thuyết phục sẽ ra biên cương cùng huynh trưởng nàng. Lục Sử dù nàng không nói cũng sẽ đi, hắn dù sau cũng có một sư đệ biết xem số mệnh sao, Hoa Thanh Viễn là đồ đệ duy nhất của hắn, hắn đương nhiên sẽ theo dõi.

" Đến Trường Tâm tông sẽ không như ở nhà, thật sự không muốn làm đồ đệ của ta à? "

" Vâng. "

Hoa Trúc Vân nghiêng đầu, đôi mắt lộ ý cười đáp lời Lục Sử, Lục Sử khẽ liếc nàng một cái rồi xoa đầu nàng, hắn rời đi Hoa Trúc Vân lon ton chạy đi tìm cha mẹ.

" Cha, Nương. "

" Á, đại ca. "

Hoa Tư Việt hơi ngẩn người, hắn nhìn chằm chằm lấy Hoa Trúc Vân, ban đầu về hắn nghe nói nàng có thành kiến với hắn, lại chuyện lúc nhỏ nghĩ nàng sẽ không gọi tiếng đại ca này.

Hoa Trúc Vân nghiêng đầu, đôi mày nhíu lại nhìn hắn, nàng chớp mắt sau lại đạp vào chân hắn một cái khiến hắn không khỏi kêu đau.

" Muội. "

" Sao vậy? "

" Muội ấy bắt nạt con. "

Hoa Tư Việt vừa nhấc chân vừa chỉ vào Hoa Trúc Vân tố cáo, Thẩm Tuyết gõ vào trán Hoa Trúc Vân một cái nhẹ mà nói

" Không được bắt nạt đại ca như vậy. "

Mặc dù là con của di nương, nhưng Hoa Tư Việt được nương thân Trúc Vân yêu thương như con ruột mà chăm sóc, hắn đối với nàng cũng như vậy.



" Lêu lêu. "

Hoa Tư Việt quay mặt đi lộ rõ vẻ giận dỗi, Hoa Trúc Vân kéo lấy tay áo hắn , nhét vào tay hắn rất nhiều kẹo, đây là kẹo hoa anh đào và dâu mà nàng tự tay làm cho hắn.

" Cho huynh, Tường Nhi sai rồi, xin lỗi đại ca. Hehe. "

Hắn vốn cũng làm gì giận nàng, trong nhà có mỗi nàng là nữ nhi hắn chăm từ nhỏ, chỉ vừa ra ngoài vài năm này, nhận lấy kẹo liền lấy ra một thứ gì đó cài lên tóc nàng, là loại trâm hồ điệp mà nàng thích.

Hoa Trúc Vân dang tay được Hoa Tư Việt ôm lên, Hoa Trúc Vân hôn một cái lên má Hoa Tư Việt, từ nhỏ nàng đã thích đeo lấy hắn hôn vào má hắn, lý do chính là mặt hắn như con gái, vừa thơm vừa mịn.

" A Tương, con cũng phải chuẩn bị đi Trường Tâm tông rồi. "

" Dạ. "

Hoa Trúc Vân bám trên cổ Hoa Tư Việt dụi thêm mấy cái rồi mới được hắn thả xuống, nàng chạy đi lấy tay nải, đồ sớm đã được nương thân chuẩn bị đầy đủ.

Hoa Trúc Vân khoác trên người bộ y phục màu tím nhạt ngắn, tóc nửa búi nửa thả, eo đeo ngọc bội của Hoa Thanh Viễn, trên đầu cài trâm hồ điệp của Hoa Tư Việt, còn có vài trâm hoa lê nhỏ, tóc mai được Thẩm Tuyết cẩn thận tỉa một ít ôm lấy khuôn mặt khiến nàng vừa xin xắn lại mang theo dáng vẻ đáng yêu.

" Cầm lấy. "

Hoa Tư Việt đưa cho Trúc Vân có ngân lượng ( bạc, vàng ) , có linh thạch, lại còn là loại linh thạch thượng hạng khiến Hoa Trúc Vân mở to mắt, miệng mở thành a.

" Cái này.. "

Nàng thật không dám tưởng tượng hắn bên ngoài mấy năm là đã quan hệ rộng đến mức nào rồi.

Hoa Trúc Vân được đưa đến chân núi Trường Tâm tông, sau đó phải đi bộ lên, lên đến nơi nàng cũng mệt đến muốn tìm một chỗ nào nằm ngủ đến ngày mai.

Trường Tâm tông tuy không phải môn phái đứng đầu, nhưng cũng là top 10, lại thoải mái nên người đến ứng tuyển cũng đều rất nhiều.

Hoa Trúc Vân được đệ tử Trường Tâm tông giới thiệu đến chỗ ghi danh, lại sắp xếp cho nàng chỗ ở, lại dắt nàng đi tham quan khắp nơi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.