🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Này, các người mau rời khỏi đây.” Lâm Kiến nhìn hung thú trước mặt không chớp mắt, khẽ vẫy tay, ra hiệu cho những người thường phía sau y rời khỏi nơi này. Quan trọng nhất là, rời khỏi tầm mắt của hung thú.

Thời gian y tu hành không lâu, trong lúc đó cũng từng cùng Hạ Trường Sinh hành tẩu nhân gian.

Nói ra thì hơi khoe khoang, tuy Lâm Kiến tu hành nửa vời, nhưng y cũng có đủ nhận thức và sự thông minh khôn ngoan khi đối chiến. Cho dù gặp phải một đối thủ có pháp lực không thể đánh bại, y cũng có thể dựa vào trận pháp kỳ lạ của Phục Hy viện và chiến lực của bản thân để giành phần thắng.

Nhưng mà, thông minh bổ sung cho sự chênh lệch thực lực cũng có giới hạn.

Y có thể cảm nhận điều này một cách rõ ràng khi đứng trước mặt hung thú đội lốt Thạch Đông Lâm.

Việc y có thể làm hiện giờ chính là bảo toàn một đám người thường vô dụng này.

Sau đó...

Y vừa chờ mong Hạ Trường Sinh có thể đến, lại hy vọng hắn đừng tới.

Hy vọng Hạ Trường Sinh có thể tới cứu mình, lại sợ hắn đuổi kịp mình.

“Ta còn cho rằng sẽ gặp ngươi ở núi Thương Cẩu.” Lâm Kiến kéo dài thời gian, sau đó đưa bàn tay còn lại ra sau lưng điên cuồng ám chỉ cho những người phía sau.

Đi mau.

“Chúng ta có thể đi đâu?” Có người không nhịn được hỏi thẳng ra tiếng.

Lâm Kiến bị sự ngu dốt này làm run tay, khóe miệng cũng run rẩy.

Hung thú không nói một lời quan sát y, tựa như muốn xem y còn muốn diễn cái gì.

“Mặc kệ các người đi đâu, không muốn chết thì mau cút!” Lâm Kiến tức sùi bọt mép, quay đầu lại quát bọn họ.

Mười lăm người bị y dọa sợ, bỏ chạy.

“Ha.” Hung thú cười khẩy.

Lâm Kiến không nhất thiết phải làm vậy, nó không có hứng thú với đám người thường này.

“Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.” Lâm Kiến quay đầu lại, nở nụ cười giả tạo, nhìn nó một cách trìu mến: “Tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây?”

“Thay người đến làm một việc.” Hung thú thành thật trả lời y.

Lâm Kiến mím môi.

“Gọi ta Xi Chi đi.” Hung thú nói: “Ta không phải Thạch Đông Lâm. Còn về việc muốn làm chuyện gì, ta sẽ không nói, không quan trọng lắm.”

“Ồ, Xi Chi.” Lâm Kiến gọi một cách thờ ơ.

Xi Chi nghiêng đầu sang hai bên, giống như động vật, nó đánh giá Lâm Kiến, dường như đã phát hiện điều gì, nở nụ cười.

Lâm Kiến khoác một thanh kiếm hoa, lần đầu gặp hoàn cảnh không còn gì để nói.

Chẳng lẽ bây giờ phải bắt đầu chiến đấu.

“Ngươi không nhớ.” Xi Chi hiểu rồi.

Lâm Kiến sửng sốt.

“Ta rất ghét ngươi.” Xi Chi nói.

Lâm Kiến luôn cảm thấy giọng nói của nó có một loại cảm giác quen thuộc không thể giải thích được, hơn nữa cảm giác quen thuộc này còn khiến trái tim y hơi co rút.

“Tư Không Văn Nhân đã chết. Năm đó, vốn không còn ai có thể phong ấn vực sâu nữa, bọn ta bị giam cầm mấy trăm năm vốn có thể xuất thế. Nhưng mà, tại sao ngươi lại xuất hiện chứ, Liễu Diệc Hành.”

Đây là suy nghĩ thỉnh thoảng sẽ xuất hiện trong đầu Xi Chi khi ở trong bóng tối vô tận.

Đương nhiên, nó mắng từ nữ nhân tên Tư Không Văn Nhân kia, mắng đến Linh Triệt mới thôi. Tất cả Chưởng môn của Phục Hy viện từng phong ấn vực sâu đều chưa từng thất bại.

Lâm Kiến nghe nó nói những lời này, cảm thấy thú vị, yên lặng thu kiếm.

Nếu nó muốn trò chuyện, Lâm Kiến không ngại trò chuyện với nó. Tốt nhất là nói tới khi nó chịu rời đi, không đánh nhau với mình nữa.

“Nhưng lúc ngươi chết cũng thật tự do tự tại.” Xi Chi giơ tay, vươn đầu lưỡi liếm móng tay của mình, động tác không khác gì dã thú: “Thú vị hơn là, ừm, ai đó còn nói chuyện phiếm cùng ngươi, nhìn ngươi nhắm mắt lại. Ngươi thật đúng là may mắn, phải biết rằng cầm thú nào đó ngoại trừ chính nó, ngay cả chúng ta nó cũng không để ý.”

Lâm Kiến cũng không nghiêm túc nghe nó nói, y đảo mắt, tìm đường trốn.

“Không cần chạy.” Xi Chi tràn đầy tự tin: “Ngươi không phải đối thủ của ta, phải chết ở chỗ này.”

Nó nói một cách lạnh nhạt, đồng thời, hai mắt lóe lên ánh lửa điên cuồng.

Lâm Kiến mím môi, thấy tránh cũng không thể tránh, đành phải chém ra một kiếm.

Gió thổi khiến dây cột tóc và áo choàng của y tung bay.

“Mời.” Lòng Lâm Kiến không thể dao động.

“Rất tốt.” Xi Chi nói.

Đây mới là đồ đệ Phương Cảnh Tân chờ mong, Đông lâm Kiệt Thạch, dĩ quan thương hải. Thương hải tang điền [*] quyết chí thề không thay đổi.

[*] Thương hải tang điền: Từ cũ dùng trong văn học chỉ những sự thay đổi lớn lao như biển xanh biến thành ruộng dâu.

Xi Chi nghe được âm thanh nào đó trong đầu.

“Hừ.” Nó phát ra một tiếng cười nhạo.

Hai mắt Lâm Kiến kiên định đối diện với nó.

Xi Chi liếm môi, tốt lắm, nó phải xử lý lễ vật này như thế nào đây?

Một bên khác, Hạ Trường Sinh đáp nhẹ xuống sàn nhà, giày giẫm lên đống xương trắng vỡ nát. Hắn hạ kiếm xuống, nghiêng mặt, kim quan lay động, tóc đen mềm mại dán sau lưng. Mặt hắn lạnh lùng, hai mắt lạnh lẽo.

Những bộ xương la hét đều bị hắn chém đứt thành từng mảnh.

Nhưng giống như đám quỷ đó nói, bọn chúng không có thực thể, sẽ không chết. Cho dù Hạ Trường Sinh phá huỷ xương trắng, bọn chúng cũng vẫn ở đó.

Đám quỷ hồn đung đưa giữa không trung, đảo quanh đỉnh đầu Hạ Trường Sinh.

“Sống tức là chết, chết tức là sống, đáng thương thế nhân, đi xuyên không qua, mắt nhìn không thấu.” Bà bà mặc y phục hoa lệ gõ tẩu thuốc vào lan can, chầm chậm từ tầng năm đi xuống cầu thang.

“Sống hay chết không quan trọng.” Hạ Trường Sinh ngẩng đầu, hắn mỉm cười, ngang ngược lại đắc ý: “Tâm trạng của ta quan trọng hơn.”

Bà bà liếc mắt đánh giá hắn, nói: “Chúng ta không phải đối thủ của ngươi.”

“Hừ.” Coi như nàng ta thông minh.

Bà bà rít một hơi thuốc, không nói gì.

“Mở cửa nơi này ra, để chúng ta ra ngoài, sau đó các người ngoan ngoãn trở lại phía sau thành Thương Lãng Tuyền, đừng lang thang khắp nơi nữa.” Hạ Trường Sinh ra điều kiện.

“Được.” Bà bà nói: “Nhưng ta muốn có Đông Phương Tố Quang.”

“Ai biết cậu ta chứ.” Hạ Trường Sinh bất đắc dĩ.

“Chẳng lẽ không phải chúng ta đang bàn điều kiện sao?”

Hạ Trường Sinh lắc đầu, nói với nàng ta: “Người kém hơn ta, không có tư cách bàn điều kiện với ta.”

“Ngươi rất kiêu ngạo.” Bà bà nhận xét.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Có sao?” Hạ Trường Sinh không để tâm.

“Có, giống ta.” Bà bà xoay tròn tẩu thuốc trong tay: “Người kiêu ngạo phải bị trừng phạt, giống như ta. Lưu lạc khắp nơi chính là trừng phạt cho sự kiêu ngạo của ta năm đó. Không biết khách đến từ đâu, ta không thể làm cho tòa thành này trở về phía sau thành Thương Lãng Tuyền. Nếu ngươi muốn ta làm điều đó thì hãy giúp ta mang Đông Phương Tố Quang đến.”

Hạ Trường Sinh trầm mặc.

Khi bọn họ đang giằng co, bên ngoài truyền đến tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa.

“A, sắp sinh rồi.” Bà bà nở nụ cười hưng phấn, lập tức nhảy xuống cầu thang.

Hạ Trường Sinh lập tức theo sau nàng ta.

Khi nhìn thấy những người xuất hiện bên ngoài, Hạ Trường Sinh bị dọa rồi: “Tại sao các người lại ở đây? Lâm Kiến đâu?”

Bên ngoài chính là mười lăm người thường vốn đã theo Lâm Kiến chạy trốn, bọn họ nằm trên sàn nhà, ôm cái bụng nhô cao.

Cho dù bọn họ muốn nói chuyện cũng không nói được.

“Sắp sinh, sắp sinh rồi.” Bà bà hưng phấn vô cùng: “Những đứa nhỏ của ta cuối cùng cũng sắp ra đời rồi.”

Những nam nhân này chỉ là kí chủ của quỷ thai thôi, để sinh ra đứa bé mà nàng ta mong đợi.

Hạ Trường Sinh cảm nhận được điều bất thường, dựa theo tính cách của Lâm Kiến, sẽ không bỏ mặc nhóm người này tự chạy tới chạy lui. Hạ Trường Sinh ngồi xổm xuống bên cạnh người cách hắn gần nhất, sau đó vươn tay ra.

Vào lúc mọi người không thể hiểu hắn muốn làm gì, Hạ Trường Sinh tát một cái thật mạnh vào mặt nam nhân.

“A!” Nam nhân không biết mình kêu lên vì cơn đau trong bụng, hay bởi vì bị Hạ Trường Sinh đánh đau mới kêu thảm thiết.

“Người đẹp trai dẫn các ngươi đi đâu?” Hạ Trường Sinh lạnh giọng hỏi hắn ta.

“Cứu ta...” Nam nhân đang chìm trong đau đớn cực hạn, rốt cuộc cũng nhận ra người trước mặt hắn ta là ai. Hắn ta ôm bụng mình, ý bảo Hạ Trường Sinh cứu hắn ta.

Hắn ta đường đường là một nam nhân, sao có thể sinh con.

“Trả lời câu hỏi của ta.” Hạ Trường Sinh bất mãn vì lời mình nói bị bỏ qua.

Nam nhân im lặng không nói, sau đó tiếp tục vuốt bụng mình.

Hắn ta phải được cứu thì mới có thể thỏa mãn yêu cầu của Hạ Trường Sinh.

“Nếu ngươi không trả lời câu hỏi của ta, ta sẽ không chỉ rạch bụng ngươi, mà sẽ rạch một đường từ đầu đến chân ngươi.” Hạ Trường Sinh u ám uy hiếp hắn ta, ánh mắt nghiêm túc.

“Y bảo chúng ta chạy trước!” Người bên cạnh không nhịn được mở miệng, hắn ta không chịu được trạng thái giằng co của bọn họ: “Chúng ta gặp một người kỳ lạ ở phía trước, sư đệ của ngươi thấy gã, đã nói chúng ta mau chạy.”

Hắn ta nói xong, lập tức có người dùng ngón tay chỉ về một hướng nào đó: “Là chỗ đó.”

Hạ Trường Sinh nghe vậy, đứng lên.

“Cứu, cứu chúng ta!” Mười lăm người đồng thời kêu la thảm thiết.

“Giữ lại cho bọn họ một mạng, ta sẽ trở về bàn điều kiện với ngươi nhanh thôi.” Hạ Trường Sinh nói một câu với bà bà, sau đó vội chạy đi.

Hắn có một loại dự cảm xấu.

Thậm chí Hạ Trường Sinh còn không biết loại cảm giác này chính là dự cảm xấu, hắn cảm thấy ngực và đầu của hắn tựa như bị thứ gì đó bóp chặt.

Hô hấp khó khăn, thấp thỏm lo âu.

Hắn phải nhanh chóng tìm được Lâm Kiến.

Đối mặt với Xi Chi, Lâm Kiến không chút do dự, lập tức ra đại chiêu.

Y truyền pháp lực dồi dào vào Không Sơn kiếm, sau đó lợi dụng thuộc tính vốn có của Không Sơn kiếm, thổi ra một luồng gió lớn nhất kể từ khi y thu phục được Không Sơn kiếm tới nay.

Gió xoay tròn, vây quanh Xi Chi.

“Ngây thơ, Liễu Diệc Hành, bây giờ ngươi thật đúng là thua kém.” Xi Chi vươn tay, nó hơi động tay, móng vuốt sắc bén lập tức mọc ra.

Trước sức mạnh tuyệt đối, bất cứ tiểu xảo gì đều là vô ích.

Đúng, ở trước mặt Xi Chi, đòn tấn công mà Lâm Kiến dùng tất cả pháp lực tạo ra cũng chỉ là tấn công vô ích.

Nó vươn tay xé đôi luồng gió kia một cách dễ dàng. Gió rời khỏi thân thể nó, phóng ra phía sau nó, va chạm với tòa nhà phía sau. Tất cả phòng ốc sụp đổ trong nháy mắt.

“A!” Nhóm cô hồn dã quỷ ẩn nấp trong đó hoảng sợ, phát ra tiếng kêu rên.

Xi Chi đắc ý ngẩng đầu.

Sau đó, nó trợn tròn mắt.

Không thấy Lâm Kiến.

Đòn tấn công vừa rồi của Lâm Kiến chỉ là thủ thuật che mắt. Trên thực tế, y đã thừa lúc đó, bỏ trốn mất dạng.

Y phải nhanh chóng trở lại bên cạnh Hạ Trường Sinh.

Nghĩ tới Hạ Trường Sinh, trái tim vẫn luôn lơ lửng nãy giờ của Lâm Kiến mới thả lỏng hơn chút.

Hạ Trường Sinh chính là cái tên không gì không làm được trong lòng y.

Chỉ cần có Hạ Trường Sinh, y sẽ không cần lo lắng hãi hùng.

Lâm Kiến dùng Phù Không chú, chạy nhanh trên mái nhà.

“Ngươi muốn đi đâu?” Một giọng nói lạnh như băng truyền vào tai Lâm Kiến.

Biểu cảm của Lâm Kiến dần âm u lạnh lẽo.

“Tìm kiếm cứu viện sao? Vô ích, trên thế giới này không có ai là đối thủ của ta.”

Lâm Kiến quay đầu lại, Xi Chi đang chạy và nhảy trên mái nhà với tốc độ cực nhanh, nó nhanh chóng kéo gần khoảng cách với y.

“Nhưng cũng tốt, ngươi đi tìm người đi.” Xi Chi tràn đầy tự tin: “Giết chết một mình ngươi cũng là động thủ, giết chết ngươi và người ngươi muốn tìm giúp đỡ cũng là động thủ, ta không ngại.”

Những lời này của nó khiến Lâm Kiến dừng bước.

“Ồ ~” Xi Chi thấy y không chạy nữa, cũng đứng lại, nhìn y với ánh mắt thích thú.

“Ta không thể để ngươi giết người ta muốn tìm.” Lâm Kiến nắm chặt Không Sơn kiếm, quay đầu lại nhìn nó, hai mắt ánh lên vẻ tàn nhẫn.

“Ngươi không thể?” Xi Chi cảm thấy buồn cười: “Ngươi có tư cách gì mà làm trái ý ta.”

Loại sinh vật như bọn chúng vừa sinh ra đã to lớn như vậy, hơn nữa còn sở hữu sức mạnh gần như vô tận, cho nên sẽ kiêu ngạo. Bọn chúng không gì không làm được, không có gì có thể ngăn cản trước mặt, kiêu ngạo nhìn xuống chúng sinh.

Nếu nó có thể thoát khỏi sự trói buộc của cơ thể này thì có thể nhìn thế giới này từ trời cao ngàn dặm. Cho dù rớt xuống, cũng có thể coi đám người thường như những con kiến nhỏ bé.

Dù phải đợi trong vực sâu tối tăm vô tận hàng ngàn năm, cũng không cách nào thay đổi bản chất của loại sinh vật này.

“Không Sơn kiếm.” Lâm Kiến hỏi kiếm trong tay: “Sức mạnh còn lại của ngươi thế nào?”

Y hỏi một câu mà Hạ Trường Sinh cũng từng hỏi trước đó.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Ngươi, một danh kiếm từng theo Chưởng môn đời thứ bảy, từng đối đầu hung thú, từng phong ấn vực sâu, sức mạnh như thế nào?

Không Sơn kiếm trong tay Lâm Kiến kêu to, cho ra một đáp án chân thật đáng tin.

Ta, bất cứ lúc nào cũng luôn sẵn sàng.

Lâm Kiến không ngờ tới, vào lúc này y sẽ tìm ra một con đường khiến y cảm thấy không dám tin.

Đối đầu trực diện với hung thú trước mặt và chờ cơ hội để đánh bại nó.

“Chính là ánh mắt này.” Xi Chi rất hài lòng: “Chơi chiêu trò không phải thói quen hành động của ngươi, Liễu Diệc Hành.”

“Đến bây giờ, ta không thể không nói cho ngươi một sự thật tàn khốc.” Lâm Kiến cầm Không Sơn kiếm, chủ động chạy như bay về phía Xi Chi, y đạp mạnh chân lên mái nhà, từng bước kiên định không dao động: “Thật ra ta không phải Liễu Diệc Hành, nếu ngươi muốn nói chuyện với ta thì ít nhất hãy nhớ kỹ tên của ta, ta tên Lâm Kiến.”

“Hừ.” Nhìn Lâm Kiến cầm kiếm lao thẳng tới, Xi Chi cười lạnh: “Ngươi sẽ không thành công.”

Ngay khi kiếm sắp tới trước mặt, Xi Chi chậm rãi nâng tay lên, muốn kẹp lấy kiếm của y.

Đáng tiếc chiêu này của Lâm Kiến không phải kiếm thật.

Kiếm phong đâm tới nhanh hơn kiếm, sau đó, trực tiếp bổ về phía mặt Xi Chi.

Linh hồn và pháp lực của nó thuộc về hung thú, nhưng cơ thể vẫn thuộc về người thường.

“Bốp.” Xi Chi cảm nhận được nguy hiểm, vội vàng nâng tay lên, chặn đòn tấn công này.

Gió đánh vào bàn tay Xi Chi, nhanh chóng đảo qua, cắt tay nó máu thịt lẫn lộn.

Xi Chi nhíu mày.

Hóa ra, đây là cảm giác đau đớn.

Chưa hết.

Trong khoảnh khắc nó ngây người, Lâm Kiến đã chạy tới bên cạnh nó. Y bay xuống, chuẩn bị chém Không Sơn kiếm vào thắt lưng nó.

Xi Chi bị sự tàn nhẫn của y dọa sợ, sau đó nó giơ móng vuốt tay trái ra, ngăn cản kiếm của y.

Lâm Kiến giẫm Phù Không chú, nháy mắt chạy tới sau lưng nó.

Xi Chi cũng không quay đầu lại, nâng tay chặn kiếm của y.

Lâm Kiến nhanh chóng di chuyển cơ thể hết lần này đến lần khác, muốn đánh Xi Chi từ các góc độ khác nhau.

Dù chỉ tổn thương nó một lần cũng được.

Động tác của Xi Chi càng lúc càng nhanh, dần đuổi kịp động tác của Lâm Kiến.

Nhìn từ bên ngoài, động tác của hai người đều nhanh đến khó tin.

Cuối cùng, móng vuốt và trường kiếm va chạm với nhau.

Sức mạnh lớn mạnh đã áp đảo sức mạnh yếu thế kia.

Lâm Kiến bị đánh bay, sau đó rơi xuống mặt đất, nhếch nhác lăn một vòng.

Ý thức đối chiến của y không ai sánh kịp, trong khi ngã xuống, y lập tức xoay người nửa ngồi xổm trên sàn nhà, ổn định cơ thể mình.

“Rất tốt.” Xi Chi vươn tay phải.

Trong đợt công kích vừa rồi, Lâm Kiến gần như đã chém đứt tay phải của nó. Hiện giờ, toàn bộ tay nó đã đầm đìa máu tươi.

“Khụ khụ.” Một mùi máu tanh nồng xộc lên cổ họng, Lâm Kiến cắn chặt môi.

Nhưng cho dù y làm như vậy thì máu vẫn trào ra từ khóe miệng y.

Xi Chi cười nhìn y.

Lâm Kiến run rẩy đứng lên.

Xi Chi lắc lắc tay trái, nháy mắt, một thanh kiếm xuất hiện trong tay nó.

Mặt Lâm Kiến trắng bệch như tờ giấy.

“Ngươi đã chọc giận ta!” Mắt Xi Chi lập tức biến thành màu vàng, trong đôi mắt đó ánh lên dục vọng hủy diệt: “Như ngươi mong muốn, ta sẽ ban cho ngươi cái chết!”

Không Sơn kiếm kêu to không ngừng.

Nguy hiểm, nguy hiểm, chạy mau!

Lâm Kiến đã không chạy được nữa.

Trong Quỷ thành, dường như vĩnh viễn đều bao phủ một tầng màu xám, không có mặt trời, không có mặt trăng, không có ánh sáng, cũng không có hy vọng.

Lâm Kiến cầm kiếm đứng lên, bởi vì ngực đau nhức, y phải ngẩng đầu, nhìn không trung tĩnh lặng.

Đúng là bầu trời khiến kẻ khác cảm thấy hoang vắng biết bao.

Nên có thứ gì đó làm nó đẹp hơn.

Đúng rồi, đôi mắt màu vàng.

Y cúi đầu, chống lại ánh mắt căm phẫn của Xi Chi.

Nhưng không phải đôi mắt màu vàng này, nên dịu dàng hơn, lười biếng và kiêu ngạo.

“Chết đi!” Xi Chi nói rồi lóe lên trước mặt Lâm Kiến.

Lâm Kiến động tay, sử dụng Không Sơn kiếm nhanh hơn, chuẩn xác hơn, hung ác hơn mỗi lần y từng sử dụng trước đây.

Chặt bỏ đầu của con dã thú này!

“Bùm!”

Sương khói nổi lên bốn phía.

Hạ Trường Sinh nghe được nơi phát ra âm thanh, vội vàng chạy qua.

Khi hắn đuổi tới nơi, lại thấy một màn khiến hắn trợn to hai mắt.

Lâm Kiến dùng Không Sơn kiếm chống cơ thể, đứng quay lưng về phía hắn.

Mà đối diện y, Thạch Đông Lâm ôm cổ, máu tươi không ngừng tuôn ra từ lòng bàn tay gã.

Giờ khắc này, Xi Chi đối mắt với Hạ Trường Sinh.

“Hừ.” Xi Chi biết bản thân bị thương không thể chiến đấu với đối thủ giống mình trước mặt này, nó lập tức bỏ chạy.

“Lâm Kiến!” Hạ Trường Sinh nhanh chóng chạy đến bên Lâm Kiến.

Tầm mắt Lâm Kiến mơ hồ, y nghe được giọng nói quen thuộc, dùng sức lực cuối cùng ngẩng đầu, muốn nhìn Hạ Trường Sinh.

“Không có việc gì, ta đến rồi.” Hạ Trường Sinh vươn tay, muốn đỡ lấy y.

“Đại sư huynh...” Lâm Kiến nhắm mắt lại, ngã xuống.

Hạ Trường Sinh ôm lấy Lâm Kiến, sau đó ngã ngồi xuống đất.

Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Hạ Trường Sinh, ngửi được mùi hương quen thuộc, Lâm Kiến mở to hai mắt, nhìn người bên trên. Y muốn cười, nhưng lại không thể khống chế khóe miệng.

Hạ Trường Sinh ôm chặt y, vui mừng khích lệ nói: “Ta rất bất ngờ, bây giờ ngươi đã lợi hại đến mức có thể xua đuổi hung thú rồi. Chờ chúng ta quay về Phục Hy viện, ta nhất định phải bảo bọn họ khen thưởng ngươi thật tốt. Bây giờ ngươi không thoải mái chỗ nào, ta điều trị cho ngươi.”

Hắn nói rất nhiều, nhưng Lâm Kiến không trả lời hắn.

Hạ Trường Sinh nhíu mày, hắn cúi đầu, bất mãn nói: “Ta đang nói chuyện với ngươi đấy, ngươi phải trả lời ta chứ.”

Ánh mắt Lâm Kiến trống rỗng, khóe miệng vẫn duy trì nụ cười vừa rồi, không nói một lời.

“Lâm Kiến?” Giọng Hạ Trường Sinh trở nên dịu dàng, hắn nhẹ giọng hỏi: “Ngươi mệt sao?”

“Bịch.” Tay Lâm Kiến đột nhiên vô lực buông ra, Không Sơn kiếm tuột khỏi tay y.

Tay Hạ Trường Sinh cũng đang run rẩy.

Hắn chậm rãi di chuyển ngón tay từ ngực Lâm Kiến lên trên, đặt dưới mũi y.

Không có hô hấp.

Lâm Kiến... Chết rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.