🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Bị quỷ nhìn chăm chú, Hạ Trường Sinh nghiêng đầu, mặt không chút thay đổi, dùng đôi mắt trống rỗng nhìn bọn chúng.

Các ngươi muốn làm gì đây?

Đám quỷ chống lại mắt hắn, tựa hồ hiểu ra điều gì, bọn chúng quay đầu, tiếp tục đi đường của mình.

Bọn chúng đã không còn hứng thú với hắn.

Ngoại trừ sự chú ý lúc đầu, những con quỷ đó bắt đầu bỏ qua Hạ Trường Sinh.

Mở quạt giấy ra, Hạ Trường Sinh che nửa khuôn mặt mình, áo choàng trắng tinh bị đèn lồng màu đỏ che giấu.

Dù nơi này có kỳ lạ thế nào thì cũng không kỳ lạ bằng sự xuất hiện của hắn ở đây.

Trái ngược với hắn, những người khác đợi ở khách điếm biến thành đồ ăn ngon.

Những vị khách cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Bọn họ vốn đang đợi ở khách điếm tràn ngập băng tuyết. Đột nhiên, trời tối sầm, bên ngoài tràn ngập đèn lồng màu đỏ không đếm xuể.

Bọn họ cảm thấy ngạc nhiên, vội vàng chạy ra xem tình huống.

Bên ngoài là khu phố náo nhiệt, người đến người đi, ngựa xe như nước.

“Ha ha ha.” Thiếu nữ ăn mặc y phục quyến rũ cầm quạt tròn, tụ cùng một chỗ, cười đến toàn thân run rẩy.

Bên ngoài một mảnh phồn hoa.

Người trong khách điếm hoảng hốt, còn tưởng rằng mình nằm mơ.

Nghe được phần lớn người đều có nghi hoặc như vậy, có người không nhịn được vỗ vỗ mặt mình.

Nhìn thấy có người tự vỗ mặt mình, thiếu nữ xinh đẹp bật cười, lúc đi ngang qua, nàng ta nháy mắt, nhìn hắn ta.

Vị khách bị nàng ta dùng một đôi mắt sáng quyến rũ đến gần như quên hô hấp.

Những vị khách trong khách điếm này đều là người lặn lội đường xa, nói đến thật khéo, người ở đây đều là nam nhân.

“Chúng ta đang nằm mơ sao?” Có người cảm khái.

“Nằm mơ cái gì? Các người là khách ở đâu tới vậy?” Một thiếu nữ chạy đến trước mặt bọn họ, tò mò nhìn bọn họ: “Chỗ chúng ta đã thật lâu không có khách rồi.”

“Xin hỏi vị tiểu thư này, nơi này là đâu? Chúng ta phải ở một khách điếm vùng ngoại ô mới đúng.” Một người đọc sách vội lên đường tiến tới hỏi nàng ta, không dám nhìn nàng ta.

Bởi vì thiếu nữ này mặc quá ít y phục.

Thiếu nữ không đi giày, cổ chân đeo lắc bạc, trên trang sức treo chuông. Nàng ta đặt chân trên ván gỗ, nhất thời chuông kêu leng keng, có một loại cảm giác lẳng lơ.

“Các người từ bên ngoài tới, vậy chính là khách!” Thiếu nữ che miệng, tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông: “Ta dẫn các người đi gặp bà bà [*], các người có câu hỏi gì thì hỏi bà ấy đi.”

[*] bà bà: cách gọi tôn trọng với phụ nữ lớn tuổi thời xưa ở Trung Quốc

Mười lăm người khách nhìn nhau.

Nếu nói phía trước không kỳ lạ, bọn họ không tin.

Nhưng nàng ta thoạt nhìn rất ngây thơ, khu phố này lại phồn hoa như thế, hoàn toàn không nhìn ra chỗ nào không bình thường.

“Chúng ta vẫn nên chờ mấy tu chân giả kia trở về rồi nói sau.” Có người đề nghị.

Mấy người đều cảm thấy đề nghị này đúng trọng tâm.

Nếu có tu chân giả ở bên cạnh, bọn họ sẽ an tâm hơn nhiều.

“Chờ người nào trở về? Về đâu?” Thiếu nữ cảm thấy lời bọn họ nói thật buồn cười.

“Chúng ta còn ba người nữa, bọn họ đi ra ngoài rồi, không lâu nữa sẽ trở về tập hợp với chúng ta, trở về khách điếm này...”

Mới nói một nửa, giọng đã biến mất.

Bởi vì người nọ quay đầu lại, phát hiện khách điếm vốn nên đứng im sau lưng bọn họ đã không thấy nữa.

Bọn họ nghẹn họng nhìn trân trối.

“Vậy rốt cuộc các người có muốn cùng ta đi gặp bà bà hay không, nếu không muốn, ta phải đi rồi.” Thiếu nữ giận dữ, hiển nhiên là đã phiền chán.

Mười lăm người ở đây nhìn nhau.

Cứ chờ ở đây cũng không phải biện pháp, bọn họ đồng ý đi cùng thiếu nữ trước.

Thiếu nữ nghe được bọn họ đồng ý đi cùng mình, lập tức cười vui vẻ. Nàng ta chắp hai tay sau lưng, thoáng xoay người, liếc mắt nhìn bọn họ một lượt, sau đó ra hiệu bọn họ nhanh đuổi kịp mình.

Bọn họ vừa theo sát bước chân thiếu nữ, vừa quan sát.

Trên đường, bọn họ phát hiện một điều kỳ lạ, dường như trên khu phố này chỉ có nữ nhân, không có nam nhân.

Bọn họ muốn đặt câu hỏi, nhưng thiếu nữ cười chào hỏi những người gặp trên đường, không chú ý tới bọn họ. Cho nên, bọn họ đành phải duy trì im lặng.

Thiếu nữ dẫn bọn họ tới một tòa nhà huy hoàng bằng gỗ đỏ treo đầy đèn lồng màu vàng.

“Bà bà, khách tới rồi!” Thiếu nữ mở cửa, gọi vào trong.

Nhóm nam nhân đồng thời theo vào, lập tức trợn mắt há hốc mồm.

Trong phòng, hoặc đứng hoặc ngồi, cả phòng đều là nữ nhân mặc y phục xa hoa mà gợi cảm.

Trong đám nam nhân, có người đánh bạo nhìn, có người lén lút nhìn, cũng có người thật sự xấu hổ, nghẹn đỏ cả mặt.

Các thiếu nữ thấy thế, nhìn bọn họ, cười ha ha.

“Đến đây đến đây, đây là bà bà của chúng ta, các người có gì muốn hỏi thì cứ hỏi bà bà.”

Thiếu nữ vẫn luôn gọi bà bà nên nhóm nam nhân còn tưởng rằng mình sẽ nhìn thấy một bà cụ đầu bạc, mặt đầy nếp nhăn. Kết quả xuất hiện trước mặt bọn họ lại là một nữ nhân trẻ quyến rũ mặc y phục màu đỏ sậm. Nàng ta mang trang sức đầy đầu, đung đưa, cầm một tẩu thuốc trong tay.

Khi nhìn thấy thiếu nữ mang nam nhân đến cũng không thay đổi biểu cảm.

“Vị cô nương này...” Một nam nhân lên tiếng.

“Lão thân đã có tuổi rồi, gọi ta bà bà là được.” Bà bà vừa hút tẩu thuốc, vừa đưa mắt nhìn bọn họ.

“Phải không? Ta cảm thấy ngươi còn rất trẻ.” Có người không dám tin, thậm chí còn nở nụ cười.

Bà bà liếc mắt nhìn bọn họ một cái, không giận tự uy.

Những người đó lập tức khép miệng lại, không dám cười.

“Bà bà, những người này là khách!” Thiếu nữ hoạt bát đáng yêu sôi nổi, đi đến bên cạnh bà bà.

“Khách.” Bà bà thâm thúy tiếp một tiếng, sau đó rít một hơi thuốc.

“Bà bà, chúng ta vốn không nên ở đây.” Một người đọc sách vội vàng đứng ra giải thích: “Đoàn chúng ta gấp rút lên đường, gặp phải bão tuyết nên ngủ lại ở một khách điếm vùng ngoại ô. Bất chợt, chúng ta nhìn thấy bên ngoài sáng lên, sau khi đi ra thì đã đến nơi đây, mà khách điếm lại không thấy đâu. Cả gan xin hỏi, rốt cuộc đây là nơi nào? Chúng ta làm thế nào mới có thể trở về?”

Bà bà nghe vậy, nhìn đám người trước mặt mấy lần, sau đó đặt tẩu thuốc cạnh gạt tàn, gõ gõ: “Nơi này của bọn ta là một tòa thành có thể di chuyển. Vốn chúng ta đã cố định ở một chỗ, nhưng người giao hẹn giữ thành với ta đã bội ước, cho nên chúng ta phải rời khỏi nơi ban đầu. Khoảng thời gian này, vốn là ngày thành hôn giữa con gái ta với con trai người bội ước. Nhưng hiện giờ bởi vì chúng ta không tìm được ông ta, cho nên hôn lễ bị trì hoãn. Mặc dù hôn lễ đã bị trì hoãn, nhưng những thứ đã sắp xếp không có cách nào dừng lại. Kế tiếp, tòa thành này sẽ cuồng hoan* năm sáu ngày, cho đến khi thời gian hôn lễ ban đầu trôi qua, mới có thể mở cửa thành.”

*cuồng hoan: tụ tập ăn chơi

Mười lăm người nhìn nhau.

“Bởi vì nơi này vốn dĩ phải tổ chức hôn lễ, cho nên ăn uống chơi bời đều miễn phí, các người không cần lo lắng.” Bà bà nói: “Dù sao các người gặp bão tuyết, phỏng chừng cũng phải ở lại khách điếm mấy ngày, cũng không khác là mấy.”

“Thế nhưng, chúng ta không biết tại sao lại đi vào một nơi xa lạ.”

“Chúng ta một không giết các người, hai không cần tiền của các người, còn mời các người ăn uống, ba cũng không phải cấm các người đi, cho dù nơi xa lạ thì có sao?” Bà bà không quan tâm.

Mười mấy người vẫn cảm thấy không ổn, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không thể nghĩ ra biện pháp.

“Ta còn câu hỏi cuối cùng.” Người khách hỏi.

Bà bà gật đầu, ra hiệu cho hắn ta hỏi.

“Tại sao không thấy nam nhân ở đây vậy?”

Trên đường tới đây, bọn họ không hề nhìn thấy một nam nhân bản địa nào.

Bà bà nghe vậy, ngẩng đầu cười.

Nụ cười âm u.

“Nơi này vẫn luôn có nam nhân, chỉ là tạm thời các người không thấy thôi.” Nàng ta nói như thế.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lúc này, đoàn người vẫn chưa hiểu ý của nàng ta.

“Chỉ cần là phòng trống ở đây, các người đều có thể ở, tự nhiên đi.” Bà bà nói xong thì không muốn để ý tới bọn họ nữa.

Mặc dù bên ngoài rất rộng, nhưng bọn họ còn muốn đi đâu tìm phòng ở chứ?

Lúc này, có người đánh bạo hỏi: “Năm sáu ngày này chúng ta có thể ở chỗ của ngài không?”

Hừ, nam nhân đều thích giở trò.

Bà bà gật đầu, sau đó phất tay.

“Bà bà đồng ý rồi, ta dẫn các người đi tìm phòng.” Thiếu nữ dẫn bọn họ vào lúc đầu đứng lên.

Nàng ta dẫn bọn họ lên lầu hai thì dừng lại.

Dọc theo đường đi, các thiếu nữ vốn đang chơi đùa ở tầng một nhìn bọn họ, tụ tập cùng một chỗ, sau đó cười vui vẻ.

Có lẽ chỉ là ảo giác, bọn họ cảm thấy những thiếu nữ này tựa như đang dùng ánh mắt quyến rũ mình.

“Cũng không kỳ lạ.” Trong số họ, có người nói: “Mặc dù bà bà kia nói nơi này có nam nhân, nhưng cho dù có, chắc chắn cũng rất ít, nếu không thì lẽ ra không đến nỗi chúng ta không gặp một người nào. Nếu ít nam nhân, vậy họ cảm thấy hiếm lạ cũng phải.”

“Đừng nghĩ nhiều như vậy, các người không thấy rất quỷ dị sao? Vừa rồi rõ ràng chúng ta đang ở khách điếm vùng ngoại ô, tại sao bỗng dưng lại đến chỗ này? Đừng làm gì cả, hy vọng năm sáu ngày sau, chúng ta có thể rời đi an toàn.”

Trong mười lăm người, không phải tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.

Ở trong này, dường như không có sự khác biệt giữa ngày và đêm.

Mười lăm người đợi trong phòng, bất cứ lúc nào, bên ngoài luôn thắp đèn lồng màu đỏ.

Có người đợi đến mức thật sự nhàm chán, không nhịn được mở cửa sổ ra, muốn xem tình huống bên ngoài.

Khi bọn họ nhìn xuống lầu một, lập tức không dời mắt được.

Các thiếu nữ bên dưới tụ cùng một chỗ, một số bắt đầu ôm hôn lẫn nhau, một số thậm chí còn cười, chui vào váy một người khác, xem động tác chính là đang làm chuyện khiếm nhã.

“Xảy ra chuyện gì?” Người đọc sách mở cửa bị dọa, hỏi một thiếu nữ đúng lúc đi ngang qua.

“Không phải bà bà đã nói rồi sao? Mấy ngày nay, chúng ta sẽ ăn chơi hưởng lạc ở đây. Ngươi bị dọa rồi sao, thật đáng yêu.” Thiếu nữ vươn tay, ôm lấy cổ hắn ta, cất tiếng cười trong trẻo.

“Vô lễ! Vô lễ! Mau thả tay ta ra!” Hắn ta hoảng sợ.

“Ta cũng không dùng sức, nếu ngươi muốn tránh ra thì tự dùng sức đi.” Thiếu nữ lôi kéo hắn ta, tiến vào phòng đối diện.

Mười bốn người còn lại nghẹn họng nhìn trân trối.

Đèn lồng bị gió đung đưa, tiếng thiếu nữ cười không dứt.



Người giấy trong lòng Lâm Kiến thăm dò, sau đó nhảy ra, đứng trên bờ vai y.

Lâm Kiến đeo Không Sơn kiếm, đứng bên cạnh tòa nhà, nhìn xuống tòa nhà đột ngột xuất hiện này...

Thành Bạch Cốt Quỷ.

Y có một con mắt có thể nhìn thấu sự ngụy trang của quỷ.

Trong mắt một số người thường, khu phố treo đèn lồng màu đỏ, người đẹp đầy đường này ở trong mắt y lại là một vùng hoang vu, xương trắng khoác y phục dơ bẩn, mùi hôi thối phảng phất khắp nơi.

Đỉnh núi tuyết trắng đột nhiên bị thành Bạch Cốt này cắn nuốt, sau đó tất cả đều thay đổi.

Lâm Kiến thử đi tìm Hạ Trường Sinh, nhưng hình như người giấy bị lạc trong này.

Không gian ở đây khác nơi bình thường.

Lâm Kiến không có cách nào, chỉ có thể để người giấy cảm ứng Hạ Trường Sinh. Y chạy tới chạy lui, muốn tìm Hạ Trường Sinh.

Thời tiết nơi này vẫn luôn âm u, mặt trời chưa từng xuất hiện.

Lâm Kiến tính thời gian, ít nhất đã qua một ngày, nhưng không có mặt trời cũng không có mặt trăng.

Khi y đang tìm Hạ Trường Sinh, một trận gió lạnh quét sau lưng.

Lâm Kiến cảnh giác, lập tức quay đầu lại.

Y chỉ thấy một góc áo màu trắng.

Đại sư huynh?

Lâm Kiến vội vàng chạy qua.

Y đuổi theo, không nhìn thấy Hạ Trường Sinh, chỉ thấy một tòa nhà năm tầng như được tưới máu tươi.

Tòa nhà loang lổ và dột nát, treo mấy chiếc đèn lồng hỏng.

Mặc dù nơi này rất cũ kỹ, nhưng tầng trên cùng của tòa nhà lại được phủ một lớp vải đỏ mới tinh.

Lâm Kiến suy nghĩ một chút, dùng pháp thuật che giấu hơi thở trên người, lại dùng Phù Không chú bay lên. Y giẫm chân lên mái hiên đổ nát, nằm thấp xuống, chậm rãi tới gần.

Y im lặng chờ một lúc, sau đó thật cẩn thận xốc một góc vải đỏ lên, nhìn vào trong.

Trong tầng cao nhất của tòa nhà có một quái vật không phải người, to lớn, xấu xí, xiềng xích trên cổ nó đâm xuyên vào vách tường.

“Con gái đáng thương của ta.” Một giọng nói vang lên: “Một thiếu nữ đáng yêu như vậy, Đông Phương Tố Quang, ngươi lại dám đào hôn. Con gái, con yên tâm, cậu ta chạy không thoát đâu. Cô hồn dã quỷ trên đời đều sẽ đến nơi này, sớm muộn gì Đông Phương Tố Quang cũng chết. Cậu ta không thể thuận lợi đến địa phủ đầu thai, sớm muộn gì cũng có một ngày phải đến nơi này. Con yên tâm, cậu ta chính là tân lang của con.”

Lâm Kiến trầm mặc, buông mành.

Y lặng lẽ rời đi, qua từng tầng, cho đến tầng một, thấy được một màn khiến y không dám tin.

Những khách nhân y gặp ở khách điếm đang tụ cùng một chỗ. Bọn họ đã khô quắt, bụng phình ra, giống như người mang thai.

Bọn họ ngồi thành vòng tròn lớn bên cạnh bàn, vận động với những bộ xương trắng khoác y phục.

Lâm Kiến nhắm mắt phải lại.

Ngay khi y nhắm bên mắt có thể nhìn thấu sự thật lại, lập tức phát hiện ảo giác trong mắt người khác.

Trong ảo giác, những người đó mặc vàng đeo bạc, cùng nữ nhân xinh đẹp chơi đùa, rất đắc ý.

Một đám ngu ngốc.

Lâm Kiến không biết phải bình phẩm như thế nào.

Ngay khi y chuẩn bị rời đi trước, đợi sau khi tìm được Hạ Trường Sinh sẽ nghĩ biện pháp giải cứu nhóm người này, người giấy vốn ngoan ngoãn đợi trong lòng Lâm Kiến bỗng nhảy ra, sau đó chạy vào.

“Này.” Lâm Kiến đuổi theo.

Dù y xuất hiện, cũng không khiến tình hình nơi này thay đổi.

Những người đó vẫn uống rượu, ôm nữ nhân, tìm hoan mua vui.

“Vui vẻ chứ?” Xương trắng khoác y phục trong lòng bọn họ phát ra giọng nói khàn khàn đáng sợ.

“Vui vẻ.” Bọn họ gật đầu.

“Vậy đừng rời đi, chúng ta không nỡ để các người đi.” Xương cốt cười, phát ra tiếng lách cách.

Lâm Kiến nhíu mày, chuẩn bị bất chấp tất cả giải trừ ảo giác nơi này mang đến.

Ngay khi y chuẩn bị động thủ, một người mặc y phục hoa lệ lập tức đánh về phía y từ bên cạnh, sau đó đè y xuống mặt đất.

“A.” Lâm Kiến xoa cái gáy đau âm ỉ, giãy giụa ngẩng đầu.

Một người mặc áo choàng màu đỏ thêu đầy bướm đè trên người y.

“Cút.” Lâm Kiến cũng không muốn mặt đối mặt với xương trắng ở khoảng cách gần.

Một ngón tay thon dài vươn ra, dừng trên môi Lâm Kiến, người nọ khẽ nói: “Công tử, đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng, xin đừng phụ lòng người tình.”

Giọng nói này...

“Đại sư huynh.” Lâm Kiến không tức giận: “Sao huynh lại ăn mặc như thế này?”

Hạ Trường Sinh khoác áo choàng không biết tìm được ở đâu, hắn đè lên người Lâm Kiến, từ từ tiến sát mặt y, mỉm cười nhìn y.

Lâm Kiến nuốt một ngụm nước bọt, tuy y rất hoan nghênh yêu thương nhung nhớ của Hạ Trường Sinh, nhưng dù thế nào hoàn cảnh hiện giờ cũng không thích hợp.

Trong đại sảnh tầng một có rất nhiều xương trắng, nhưng không ai chú ý tới nơi này.

Có lẽ là bởi vì Hạ Trường Sinh mặc áo choàng của quỷ, đè trên người Lâm Kiến, khiến bọn họ cho rằng Lâm Kiến cũng là một mục tiêu bị túm lấy mà thôi.

Lâm Kiến xem như đã hiểu tại sao Hạ Trường Sinh phải làm như vậy.

Hạ Trường Sinh nằm sấp trên người Lâm Kiến, nhìn y nhích tới nhích lui, còn tưởng rằng y không thoải mái, vì thế hắn đứng lên trước rồi kéo Lâm Kiến dậy.

Lâm Kiến vừa đứng lên, lập tức thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Ngay sau đó, một hơi này thiếu chút nữa khiến y sặc chết.

Hạ Trường Sinh nâng y lên, đặt lên bàn, sau đó hắn đứng giữa hai chân y.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lâm Kiến gần như theo bản năng mà dùng chân cuốn lấy eo Hạ Trường Sinh.

“Ngươi cái tên háo sắc này.” Hạ Trường Sinh cười chọc y.

Lâm Kiến không còn sức lực giải thích.

“Chúng ta đang ở sâu trong quỷ thành.” Hạ Trường Sinh đến gần tai y, như tình nhân làm tình: “Chút nữa ta sẽ loại bỏ ảo giác của nơi này. Ngươi dẫn những người thường vô dụng kia chạy trước, ra ngoài phá trận, rời khỏi nơi này. Trong phòng này có một quái thú khổng lồ và những bạch cốt tinh này chắc chắn sẽ ngăn cản các ngươi rời đi. Ta sẽ cản chúng lại, sau đó sẽ nhanh chóng đuổi theo. Hiểu chưa?”

Lâm Kiến gật gật đầu.

“Bé ngoan.” Hạ Trường Sinh hôn mặt y.

Lâm Kiến đỏ bừng mặt.

Dặn dò xong, Hạ Trường Sinh lập tức rời khỏi người Lâm Kiến, đi về chiếc bàn đầy người kia.

“Tốt lắm, tốt lắm, các vị công tử, đã đến giờ, các người có thể rời đi.” Hạ Trường Sinh mặc ngoại bào lộng lẫy, chân thành đi qua.

“Rời đi?” Những xương trắng kia có phản ứng, toàn bộ dùng ánh mắt u ám nhìn chằm chằm Hạ Trường Sinh.

“Tại sao chúng ta phải rời khỏi?” Nhóm nam nhân lắc đầu: “Nơi này có nữ nhân, có đồ ăn ngon, có chỗ ở, chúng ta sẽ không đi.”

Hạ Trường Sinh cười, Kính Hoa Thủy Nguyệt sau lưng lóe sáng, hắn hỏi: “Các người thật sự không muốn rời đi sao?”

“Không đi.”

“Cứ ở đây cả đời đi.”

Bọn họ rất hài lòng.

Nhóm xương trắng nghe vậy, cười rất vui vẻ, thậm chí một bộ xương trắng còn cười đến rớt một khúc xương.

“Chú ý sức khỏe nha.” Hạ Trường Sinh nói xong, sau đó rút Kính Hoa Thủy Nguyệt ra.

Hắn chém một kiếm về phía những bộ xương trắng kia.

Một luồng kiếm phong quét qua, một đóa hồng tím lướt qua khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ, sau đó rơi xuống.

Khi hoa chạm xuống sàn nhà, tóc đen rơi xuống, thiếu nữ biến thành xương trắng.

“Két két két.” Đám xương cốt vừa động, lập tức phát ra âm thanh chói tai.

“A a a a!” Nhóm nam nhân kia rốt cuộc phát hiện trước mặt bọn họ không phải nữ nhân gì, toàn bộ đều là xương cốt, xương không chia giới tính. Mà nhìn bọn họ thì cực kỳ đáng sợ, khô quắt như xác chết, nhưng bụng lại phình ra.

“Bùm.” Dường như sinh mệnh nào đó đang được tạo ra trong bụng bọn họ.

Đám xương trắng muốn bắt lấy nhóm nam nhân. Hạ Trường Sinh rút kiếm tiến lên, lưỡi kiếm của hắn lướt qua trước mặt. Hắn dùng một phương pháp rất có kỹ thuật, chém bay đám xương trắng, bảo vệ người thường.

“Được rồi.” Lâm Kiến ở một bên, mặt không chút thay đổi nói: “Người muốn ở lại thì cứ ở lại, người muốn rời khỏi, nhanh chóng đi theo ta.”

Y vừa nói xong, nhóm nam nhân vốn đang dính mông trên ghế, lập tức hoang mang rối loạn đồng loạt đứng lên, lảo đảo chạy đến bên y.

Lâm Kiến dẫn nhóm người này chạy trốn.

Trong nháy mắt, hàng chục bộ xương trong tòa nhà đều xuất hiện.

Bọn chúng muốn bắt họ lại.

Đám xương trắng vừa động, một thanh kiếm màu tím lập tức chắn trước mặt chúng.

Hạ Trường Sinh cầm kiếm đứng đó, mặt không chút thay đổi, dùng khí thế kiên định tuyệt đối, canh giữ trước cửa.

“Hiện giờ lui ra, ta tạm tha cho các ngươi một mạng.” Hắn nói.

“Tu chân giả! Chúng ta đã sớm chết, là một bộ xương trắng không chỗ đầu thai!” Những bộ xương đó nói xong, toàn bộ lao vào Hạ Trường Sinh.

Hạ Trường Sinh vì để bọn Lâm Kiến có thể chạy xa chút, bắt đầu động thủ.

Một bên khác, Lâm Kiến dẫn đám nam nhân kia chạy trốn.

Mắt trận ở cửa thành, bọn họ chỉ cần đi qua, y có thể loại bỏ trận pháp của nơi này, trở lại thế giới thật.

“Đại sư! Đại sư!” Lúc đang chạy, có người bối rối gọi Lâm Kiến.

Bọn họ thậm chí còn gọi Lâm Kiến nhỏ hơn mình là đại sư.

“Làm sao vậy?” Lâm Kiến vừa chạy vừa chuẩn bị đồ để lát nữa dùng phá trận.

“Bụng của ta, hình như ta sắp sinh rồi!” Nam nhân không dám tin, hắn ta thậm chí còn không biết tại sao mình lại nói ra những lời này.

“Ta cũng vậy!” Một người khác sợ hãi kêu lên.

“Thứ gì ở trong bụng chúng ta vậy?”

“Đúng như lời các người, các người sắp sinh.” Lâm Kiến đã đọc được hiện tượng này trong Tàng Thư các của Phục Hy viện: “Là quỷ thai, những con quỷ đó ký sinh trên người các người. Nhưng bây giờ không cần lo lắng, các người nhanh chóng theo ta chạy ra ngoài, sau khi rời khỏi đây, ta sẽ nghĩ biện pháp.”

Tất cả bọn họ cùng kêu la thảm thiết.

“Ta không được.” Có người bắt đầu ngừng chạy, ngã ngồi ra đất.

Lâm Kiến quay đầu lại xem.

Đám nam nhân kia lần lượt ngã xuống, bọn họ ôm bụng. Tuy bọn họ vẫn không thể hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thứ gì đó trong bụng muốn thoát ra. Bọn họ có thể cảm nhận được.

“Cứu mạng!”

“Đều tại ngươi, ngươi đã làm chuyện gì với những bộ xương đó hả?” Có người bắt đầu trách tội những người khác.

“Chẳng lẽ ngươi không mắc mưu bị lừa sao? Người đầu tiên nhào đến chính là ngươi.”

Bọn họ oán trách lẫn nhau.

Hiện giờ không phải là thời điểm tốt để nói chuyện.

“Đứng lên.” Lâm Kiến nhíu mày nói.

Ở đây quá nhiều người, một mình y không có cách nào mang bọn họ đi được, bọn họ phải tự mình đứng lên mới được.

“Không phải chúng ta không muốn đi, là thật sự không đi được, sắp sinh... sắp sinh...” Bọn họ ôm bụng, trợn to hai mắt.

“Hừ.” Lâm Kiến rút Không Sơn kiếm ra.

“Đại sư, ngươi muốn làm gì?” Có người bị y dọa sợ: “Ngươi sẽ không giúp chúng ta đỡ đẻ như vậy chứ?”

Lâm Kiến đúng là sắp bị nhóm người này chọc tức chết rồi: “Trên người các người có quỷ khí, lại mang thai quỷ thai, ta phải trực tiếp giết chết bọn chúng.”

“Vậy ngươi nhanh động thủ đi.” Có người không chịu được.

“Nhưng...” Cũng có người do dự.

“Ngươi mẹ nó sẽ không thật sự cho rằng thứ này là con của mình chứ?” Người ngồi bên cạnh nam nhân do dự cực kỳ bó tay cạn lời.

Chỉ một câu như vậy, những người này lại bắt đầu cãi nhau.

Lâm Kiến cực kỳ mất kiên nhẫn, y chuẩn bị trực tiếp động thủ.

“Không Sơn kiếm.” Một giọng nói rét lạnh vang lên sau lưng Lâm Kiến.

Cơ thể Lâm Kiến cứng đờ.

Y lại không nhận thấy có người đi vào.

“Không Sơn kiếm, ngươi là Liễu Diệc Hành.” Người nọ nói.

“Tại sao đến giờ vẫn còn người nhận nhầm Liễu Diệc Hành?” Nghe có người vừa nhìn thấy Không Sơn kiếm đã cho rằng mình là Chưởng môn đời thứ bảy, Lâm Kiến bất đắc dĩ quay đầu lại.

Khi y nhìn thấy người sau lưng thì trầm mặc, hơn nữa lập tức trở nên cảnh giác.

Người tới lại là Thạch Đông Lâm.

Nhưng vẻ mặt Thạch Đông Lâm khác với người Lâm Kiến gặp hai lần trước.

Thạch Đông Lâm trước mặt không hề mỉm cười, mà là vẻ mặt không chút thay đổi, hai mắt cũng không phải chết lặng, mà lóe lên ánh sáng điên cuồng.

Lâm Kiến lập tức hiểu ra.

Người tới không phải Thạch Đông Lâm, mà là hung thú bám trên người Thạch Đông Lâm.

Một hung thú không có quan niệm về thời gian.

Hơn nữa con hung thú này chỉ nhận ra Không Sơn kiếm, còn cho rằng người cầm Không Sơn kiếm chính là Liễu Diệc Hành.

Kẻ thù trước mặt là hung thú, cửu tử nhất sinh [*].

[*] Cửu tử nhất sinh: chín phần chết một phần sống

Lâm Kiến nhíu mày, nhưng đột nhiên, y lại giãn mày ra.

Y nhớ lại ảo ảnh nhìn thấy khi thuần kiếm năm đó.

Lâm Kiến học theo ảo ảnh kia. Y phất vạt áo, một tay cầm kiếm, một tay chỉ vào gã, nghịch ngợm nói ra câu nói kinh điển nhất: “Đến, cơ hội hiếm có, vậy thì luận bàn một chút đi. Tiếng vọng của Không Sơn, đi rồi về, có thăng có trầm, âm thanh này là vô tận.”

Hung thú trước mặt y nhíu mày.

“Sống cũng được, chết cũng được, trống rỗng cũng được, đầy cũng được, đi cũng được, ở cũng được.” Lâm Kiến cầm kiếm, dùng sức nắm chặt.

“Ngươi quả nhiên là Liễu Diệc Hành.” Hung thú nghiến răng nghiến lợi: “Đáng chết.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.