Thời điểm tuyết rơi vào mùa đông, rét thấu xương, ngay cả sương trắng thở ra cũng như bị đóng băng.
Thật ra lúc này đã là cuối đông, thỉnh thoảng cũng sẽ có ngày nắng. Thời tiết như vậy, thỉnh thoảng mặc y phục dày cũng sẽ lấm tấm mồ hôi. Nhưng hai ngày này không phải ngày ấm áp. Hai ngày này tuyết rơi không ngừng, khiến người khác bắt đầu thoáng nghi ngờ đây là hiện tượng thiên văn khác thường.
Lúc đầu tuyết rơi rất nhỏ, sau đó thế tới rào rạt, không ngăn được.
Không ít người vốn đang vội vã đi đường đều chịu thua với thời tiết này, lựa chọn tìm một chỗ nghỉ ngơi.
Nam nhân đi ngược với đám người, cuối cùng cũng tới đích đến của mình.
Hắn ta tìm thấy một đóa sen giữa nơi băng tuyết ngập trời.
Nam nhân ngắt nó xuống, như bẻ gãy một miếng ngọc lưu ly.
Hắn ta bỏ tuyết liên [*] vào một cái lô nãy giờ vẫn ôm trong ngực.
[*] tuyết liên: sen tuyết
Tuyết liên được đặt trong lô, đẹp như vừa mới nở.
Nam nhân đậy nắp lô lại, sau đó ôm lô, quay đầu xuống núi.
Khi hắn ta trở lại thành trấn, tuyết rơi đã giảm nhiều. Nhưng nghe nói một lúc nữa tuyết sẽ tiếp tục rơi. Thời tiết này thật đúng là rất khó để nhanh chóng lên đường, ngay cả khi hắn ta là một tu chân giả.
“Vu công tử, cuối cùng ngươi cũng trở lại. Nếu ngươi không trở về, chúng ta đều cho rằng ngươi đã gặp nạn trên núi.” Ông chủ khách điếm nhìn thấy hắn ta, thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Rốt cuộc ngươi có chuyện gấp gì mà cứ nhất định phải ra ngoài vào lúc này chứ, rất nguy hiểm.”
Vu Di tháo mũ xuống, nở nụ cười hài lòng.
Dù hắn ta bị lạnh đến mức răng run cầm cập, cơ thể cũng lạnh băng.
“Vật liệu ta muốn tìm chỉ nở trên núi cao trong thời tiết này thôi.”
“Vật liệu quý giá gì vậy?” Có người tò mò.
“Là một đóa tuyết liên.” Vu Di cẩn thận đặt lô của mình lên mặt bàn.
“Chắc hẳn đó là đóa tuyết liên rất quan trọng nhỉ.” Lại còn dùng lô nạm vàng bạc để bảo quản.
“Không.” Vu Di nói ra một đáp án khiến người khác không ngờ tới: “Thứ quý giá nhất không phải đóa tuyết liên này, mà là cái lô này.”
Mọi người khó hiểu.
“Lô này là một bảo vật, có thể giữ cho linh hồn bên trong được nguyên vẹn.” Vu Di nói: “Nhưng phải liên tục đặt thứ có thể luyện hóa trong lô để đảm bảo công năng của lô. Rất nhiều đồ bỏ vào, chưa được bao lâu đã bị luyện hóa. Sắp tới ta hơi bận, không thể luôn đổi mới thứ đặt bên trong, cho nên mới đi hái đóa tuyết liên có thể để thật lâu này.”
Khách ở đây nghe vậy, toàn bộ nhìn về phía hắn ta.
Hóa ra vị khách này là một tu chân giả.
Vu Di không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của những người khác, tiếp tục dồn hết tâm trí vào lô, mắt phát sáng lấp lánh.
“Gần đây bọn ta thấy rất nhiều tu chân giả trên đường, đã xảy ra chuyện gì sao?” Có người hỏi Vu Di.
“Đúng vậy, có liên quan đến việc thỉnh thoảng có người một thành biến mất trong mấy năm qua không? Không phải là lần này lại xảy ra chuyện ở đâu rồi chứ?” Có người lo lắng.
“Có khi nào lần này là nơi đây không?”
“Ngươi nói linh tinh gì vậy!”
Mắt thấy đề tài ngày càng xa, Vu Di vội vàng nói sang chuyện khác, hắn ta hỏi: “Các người nói nhìn thấy những tu chân giả khác? Cũng ở khách điếm này sao? Nói không chừng là đạo hữu ta quen biết, ta muốn đi chào hỏi.”
“Cũng ở nơi này!” Có người trả lời Vu Di: “Lúc ngươi lên núi, bọn họ vốn định chạy suốt đêm, kết quả gặp phải bão tuyết cho nên dự định tạm thời ở lại.”
“Ngươi chưa nói vào trọng điểm.” Có người nở nụ cười thần bí: “Người tới là một thiếu niên tuấn tú và một thanh niên xinh đẹp.”
“Còn ngủ cùng một phòng.”
“Ha ha ha.”
Vu Di nhíu mày, hắn ta không thích nghe mấy điều vô nghĩa này.
“Ta và sư huynh của ta ngủ cùng một phòng, có gì kỳ lạ sao?” Một giọng nói mang theo ý cười vang lên.
Y vừa nói xong đã khiến những người đang đùa lập tức câm miệng.
Vu Di xoay người.
Một thiếu niên tuấn tú khoác áo choàng cổ lông thú đang ở giai đoạn thiếu niên bước sang thanh niên, đứng giữa cầu thang. Hiển nhiên y đã nghe được những lời chế giễu của khách dưới lầu, cho nên mới cất tiếng nói chuyện.
“Một là không phải tất cả mọi người đều có tiền, ra ngoài muốn ở bao nhiêu phòng thì ở bấy nhiêu. Hai là thời tiết khắc nghiệt, không biết có bao nhiêu người gấp gáp lên đường đến dừng chân. Người một nhà chen chúc, không phải sẽ tiện cho những người khác sao?” Y nói có sách mách có chứng, tính tình còn rất tốt.
Hai người vừa bàn tán lập tức hừ một tiếng, sau đó cố ý không nhìn y.
Lâm Kiến cười tiếp tục đi xuống cầu thang. Lần này y xuống tìm chưởng quầy, y nói: “Bữa tối mang lên phòng chúng ta đi, đại sư huynh của ta chê bên ngoài quá lạnh, không muốn ra ngoài.”
Sau khi dặn dò xong, Lâm Kiến muốn trở về phòng.
“Tiểu huynh đệ.” Vu Di gọi y.
Lâm Kiến quay đầu lại.
“Vừa nãy đắc tội nhiều rồi.” Vu Di nói.
Lâm Kiến nghe vậy, mím môi cười, nói: “Không biết tiên sinh đắc tội với ta chỗ nào, có thể là hiểu lầm thôi, tại hạ Lâm Kiến.”
Còn việc y đến từ đâu, vẫn không nên nói khắp nơi.
“Tại hạ Vu Di, người của Ngũ Lăng Hiên.” Vu Di gật đầu ra hiệu.
Lâm Kiến cười, sau đó sờ sờ đầu, xoay người lên lầu.
Vu Di tiếp tục nhìn lô của mình.
Lâm Kiến bước khẽ, sau khi lên lầu hai, y lập tức mở cánh cửa một căn phòng nào đó ra, sau khi đi vào, nói: “Đại sư huynh, ta đã sắp xếp xong rồi.”
Đại sư huynh trong miệng Lâm Kiến, Hạ Trường Sinh lạnh đến phát run đang nằm trong chăn, hắn nghe được lời Lâm Kiến nói, lập tức trả lời.
“Rất tốt.”
Lâm Kiến cởi áo choàng của Hạ Trường Sinh ra, vắt lên ghế.
“Sao bỗng dưng lại có tuyết lớn như vậy chứ?” Vẻ mặt Hạ Trường Sinh đầy oán giận: “Lạnh chết ta.”
“Không phải huynh để khí tức lưu thông liên tục là được rồi sao. Mặc dù không thể hoàn toàn chống rét, nhưng cũng sẽ không cảm thấy lạnh.” Lâm Kiến đi đến bên giường.
Mặt Hạ Trường Sinh càng lạnh, chứng tỏ tay Lâm Kiến càng ấm. Hạ Trường Sinh cọ cọ lòng bàn tay y, cuối cùng đè tay y xuống.
“Cơ thể của ta cũng rất ấm áp.” Lâm Kiến khom thắt lưng xuống, nói bên tai hắn, như ám chỉ điều gì đó.
Hạ Trường Sinh tỏ vẻ cạn lời, hỏi y: “Sao trong đầu ngươi luôn nghĩ mấy thứ này vậy?”
“Ta nghĩ cái gì?” Lâm Kiến tỏ vẻ kinh ngạc: “Ta chỉ nói thật thôi, cơ thể của ta thật sự rất ấm. Bởi vì ta vẫn luôn lưu chuyển khí tức, khác với người lười như heo nhỏ nào đó.”
Hạ Trường Sinh buồn bực.
Lâm Kiến cởi áo khoác, nằm trên giường, sau đó chui vào chăn.
“Lạnh, y phục của ngươi rất lạnh.” Hạ Trường Sinh ghét bỏ.
“Ta cởi y phục ra nhé?” Lâm Kiến đề nghị.
Hạ Trường Sinh im lặng lại.
Lâm Kiến nói với hắn: “Người bên dưới lầu đang thảo luận việc chúng ta ngủ cùng một phòng.”
“Chẳng lẽ chúng ta không ngủ cùng một phòng sao?” Hạ Trường Sinh cảm thấy những lời này không sai.
“Đại sư huynh, ý bọn họ không phải vậy. Bọn họ ám chỉ ta và huynh chia đào đoạn tụ [*].” Lâm Kiến cũng không biết giữa hai người, cuối cùng thì ai mới là người lớn tuổi hơn.
[*] Chia đào đoạn tụ: chỉ đồng tính nam, xuất phát từ hai câu chuyện “mối tình chia đào” của vua Vệ Linh Công thời Xuân Thu chiến quốc với Di Tử Hà, hay câu chuyện Hán Ai Đế vì không nỡ làm tỉnh giấc người tình đồng giới là Đổng Hiền mà đã cắt tay áo (đoạn tụ).
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Ta và ngươi cũng là chia đào đoạn tụ mà.” Hạ Trường Sinh không phủ nhận chuyện này.
Lâm Kiến mím môi, sau đó nở nụ cười: “Huynh thật đúng là thản nhiên.”
Hạ Trường Sinh liếc y, mắng một câu: “Nhàm chán.”
“Ta cũng đã nói thích huynh rồi, huynh thì sao?” Lâm Kiến hỏi hắn.
Hạ Trường Sinh mặc kệ y.
Vốn hai bọn họ phải nhanh chóng đuổi đến núi Thương Cẩu, kết quả trên đường gặp tuyết lớn, đành phải tạm thời tìm một chỗ nghỉ ngơi. Lâm Kiến vừa rảnh rỗi lập tức quấy rầy hắn, không chịu dừng.
“Không phải bọn họ nói ngươi ngoại trừ ăn ngủ thì chính là tu hành sao? Qua một bên tự tu hành đi. Dù sao tố chất thân thể của ngươi cũng tốt, đừng nằm trên giường mãi.” Hạ Trường Sinh nói sang chuyện khác.
“Tu hành nào có quan trọng bằng tán tỉnh đại sư huynh.” Lâm Kiến nói rất tự nhiên.
Hạ Trường Sinh liếc y.
Lâm Kiến vẫn đang chờ hắn nói chuyện.
“Ngươi đã tán được rồi, tu hành đi thôi.” Nói xong, Hạ Trường Sinh xoay người, muốn quay lưng về phía y.
Lâm Kiến nghe vậy thấy buồn cười, sau đó y vươn tay, xoay đầu Hạ Trường Sinh lại, để hắn đối mặt với mình.
Hạ Trường Sinh cảm thấy y phiền muốn chết.
Đến tối, tiểu nhị vào đưa cơm.
Hắn ta vừa gõ cửa, Lâm Kiến lập tức mở cửa nhận khay. Tiểu nhị có chút tò mò về người trong phòng, nhưng chỉ thấy cái gáy của người nằm trên giường.
“Đồ ăn đến rồi.” Lâm Kiến nói.
Hạ Trường Sinh “A” một tiếng, không muốn đứng lên.
Lâm Kiến đặt đồ ăn lên bàn, sau đó đi qua, nắm một góc chăn, xốc lên.
“Hí, lạnh muốn chết.” Hạ Trường Sinh phản ứng rất lớn.
Lâm Kiến cầm lấy áo khoác đã sớm hong ấm, choàng lên người hắn: “Được rồi, nhanh ăn đi.”
Hạ Trường Sinh: “...”
Ngồi ở cạnh bàn, Hạ Trường Sinh bắt đầu mắng chửi Thạch Đông Lâm.
“Muốn làm việc, sao không chọn ngày nào thời tiết tốt hơn chút chứ?”
Lâm Kiến chuẩn bị đồ ăn xong, nhìn Hạ Trường Sinh đang không ngừng oán trách, nói với hắn: “Mở miệng.”
Hạ Trường Sinh nghe vậy, há miệng theo bản năng.
Lâm Kiến dùng thìa múc một chút cơm, đút vào miệng hắn.
“Ta có thể tự ăn cơm.” Tay chân hắn lành lặn, không cần y đút mình ăn: “Hay ngươi làm vậy vì muốn ta câm miệng?”
Hạ Trường Sinh cuối cùng cũng phản ứng lại.
“Không phải, ta chỉ muốn biết cảm giác đút cơm cho huynh sẽ thế nào thôi.” Lâm Kiến rất thích thú.
Hạ Trường Sinh bất đắc dĩ nói: “Ngươi muốn chăm sóc đứa nhỏ thì tự mình sinh một đứa đi.”
“Cái này à, ta không biết ta có sinh được không.” Lâm Kiến nhìn nhìn bụng mình, rất phiền não.
Hạ Trường Sinh thiếu chút nữa phun ra một ngụm cơm.
Lâm Kiến cười ha ha.
Đùa đủ rồi, hai người đều tự mình dùng bữa.
“Đúng rồi, đại sư huynh, dưới lầu có tu chân giả.” Lâm Kiến báo cho hắn.
“Có lẽ cũng muốn đuổi đến núi Thương Cẩu.” Hạ Trường Sinh cũng không cảm thấy bất ngờ.
“Người kia nói hắn ta là đệ tử của Ngũ Lăng Hiên.”
“Ngũ Lăng Hiên sao.” Hạ Trường Sinh nói đầy ẩn ý.
“Làm sao vậy?”
“Đã trở mặt với Phục Hy viện.” Hạ Trường Sinh nói.
Lâm Kiến không rõ tin tức này có ý nghĩa gì: “Chỉ những môn phái không trở mặt với Phục Hy viện mới cần chú ý đến danh hiệu, trở mặt rồi thì ta đều ngầm thừa nhận.”
“Có một chút nguyên nhân lịch sử.” Hạ Trường Sinh nói tiếp.
Lâm Kiến tạm suy đoán một chút.
“Nghe nói Chưởng môn thứ mười tám của chúng ta đã có tình cảm với Chưởng môn khi đó của Ngũ Lăng Hiên.”
“Ồ.”
“Chưởng môn của Ngũ Lăng Hiên bị Chưởng môn lúc đó của Phục Hy viện mê hoặc đến thần hồn điên đảo, không nói hai lời dứt khoát làm đoạn tụ. Kết quả là Ngũ Lăng Hiên phải nhận con của muội muội Chưởng môn Ngũ Lăng Hiên với môn chủ Đông Xương Môn làm con nuôi. Từ đó về sau, Ngũ Lăng Hiên và Phục Hy viện liền trở mặt.”
Lâm Kiến nghe xong, cảm thấy như vậy vẫn ổn: “Vẫn tốt hơn việc trực tiếp nổ tung quê nhà của Thiên Điểu cung, Thiên Điểu cung môn phái cũng không còn mà còn chưa trở mặt với Phục Hy viện.”
“Cho nên người của Ngũ Lăng Hiên thật sự là quá nhỏ nhen.” Hạ Trường Sinh so sánh rồi rút ra chân lý.
“Nhưng ta thấy người dưới lầu kia không giống người xấu.” Ấn tượng của Lâm Kiến về Vu Di vẫn khá tốt.
“Ngươi còn trẻ, sao có thể vừa liếc mắt đã phân biệt được người tốt hay xấu chứ.” Hạ Trường Sinh suỵt y.
Lâm Kiến nhìn Hạ Trường Sinh, không trả lời.
Cho dù có là Hạ Trường Sinh thì không phải hắn nói ra những lời quá đáng mà vẫn nhận được sự đồng ý một cách ngu ngốc từ y.
Hạ Trường Sinh cảm thấy ánh mắt này của y rất có hàm ý.
“Ăn cơm đi.” Lâm Kiến nói.
Hạ Trường Sinh hừ lạnh.
Buổi tối, giống như suy đoán của những người dưới lầu, hai người không chỉ ngủ cùng một phòng, còn ngủ cùng giường.
Ban đêm rất lạnh, nơi này lại không có nhiều công cụ sưởi ấm linh tinh như Phục Hy viện.
Hạ Trường Sinh vươn tay, ôm Lâm Kiến.
Đúng là rất ấm áp.
Lâm Kiến phát hiện động tác của Hạ Trường Sinh, xoay người, cười nhìn hắn.
“Thật hâm mộ ngươi da dày thịt béo, không sợ lạnh.” Hạ Trường Sinh nói.
“Huynh vẫn luôn không chịu vận động, đương nhiên sẽ lạnh.” Lâm Kiến không tức giận.
“Làm ít vận động có thể sẽ tốt hơn chút.” Hạ Trường Sinh hiểu rồi.
“Vận động gì?” Lâm Kiến nở nụ cười trêu chọc, nhưng nghĩ đến có lẽ Hạ Trường Sinh nghe không hiểu, y đổi cách nói: “Bây giờ đi xuống chạy vài vòng quanh khách điếm sao?”
Hạ Trường Sinh xoay người, hơi cử động cơ thể, đè lên người Lâm Kiến.
“Khụ, vách tường ở đây hơi mỏng.” Lâm Kiến nhắc nhở hắn.
“Ngươi nhỏ tiếng chút là được rồi.” Hạ Trường Sinh hôn xuống.
Ngày hôm sau, tuyết lớn vẫn không có dấu hiệu dừng lại.
Một số người chờ không kịp, thậm chí muốn cứ như vậy chạy ra, nhưng không bao lâu đã trở lại.
Rất khó khăn.
Hơi không bình thường.
Vu Di đội mũ, bảo những vị khách trong khách điếm ở yên đấy: “Ta đi xem đã xảy ra chuyện gì.”
“Chúng ta cũng đi cùng.” Lâm Kiến từ lầu hai đi xuống.
Bọn họ cũng phát hiện trận tuyết lớn này rất khác thường.
Vu Di xoay người, chống lại tầm mắt Lâm Kiến, gật gật đầu, sau đó, vẻ mặt hắn ta đờ đẫn.
Một người đi ra sau lưng Lâm Kiến.
Hạ Trường Sinh khoác áo choàng cổ lông thú, vẻ mặt không còn gì luyến tiếc.
“Hạ! Trường! Sinh!” Vu Di mất đi vẻ bình tĩnh vốn có, bỗng lui về phía sau một bước, thắt lưng đụng thẳng vào bàn.
Lâm Kiến thấy hắn ta có phản ứng lớn như vậy, lập tức quay đầu nhìn Hạ Trường Sinh.
Huynh lại làm gì người ta rồi?
Hạ Trường Sinh đang ngáp, nghe thấy có người gọi tên mình, nhìn xuống, ngoài ý muốn, hắn nhớ rõ người này.
“Vu Di.”
Tay Vu Di run rẩy, nghiến răng nghiến lợi chỉ vào hắn.
Kế tiếp, chúng ta sẽ lướt qua chuyện xưa một lượt.
Là như thế này.
Vu Di là một thợ săn kho báu, thích thu thập đủ loại bảo vật hiếm lạ. Chỉ cần hắn ta nghe nói ở đâu có bảo bối thì sẽ chạy tới, nghĩ biện pháp đạt được.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vào mấy năm trước, hắn ta vì Tinh Huyết Lô, cố ý chạy tới vực Xích Huyết.
Lô này vốn là lô đôi.
Vào lúc hắn ta sắp thu được chí bảo, lại gặp phải Hạ Trường Sinh đúng lúc đi ngang qua.
“Ngươi còn nhớ ngươi đã làm gì không?” Vu Di hỏi hắn.
“Chuyện ngươi nói lâu quá rồi, ta không nhớ rõ.” Hạ Trường Sinh nói thật.
Vu Di nghiến răng nghiến lợi nói: “Lúc đó một cái Tinh Huyết Lô lăn từ triền núi xuống, sắp va vào y phục của ngươi.”
Hạ Trường Sinh phát ra âm thanh: “Hí.”
Chắc chắn lúc ấy vô cùng cấp bách.
“Sau đó ngươi đã đá bay cái Tinh Huyết Lô kia, khiến nó rơi xuống vách núi.” Vu Di nói: “Mặc cho ta đã liều mạng nói với ngươi, bảo vật này quan trọng ra sao, có ý nghĩa với ta thế nào, hơn nữa về sau có thể sẽ có tác dụng với người khác. Rõ ràng ngươi chỉ cần tránh đi là được rồi, nhưng ngươi lại nhất định phải đá nó! Hạ Trường Sinh, bắt đầu từ ngày đó, ta và ngươi chính là kẻ thù không đội trời chung!”
Chí bảo gì ở trong mắt Hạ Trường Sinh cũng không có giá trị.
Hạ Trường Sinh sờ sờ mặt, hoàn toàn không biết mình làm gì sai.
Vu Di căm hận.
“Quên đi quên đi, bây giờ chúng ta vẫn nên ưu tiên đi xem bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.” Lâm Kiến làm người hòa giải.
Vu Di thu hồi ánh mắt.
Bọn họ đều có chuyện phải làm, lúc này đúng là không phải lúc lãng phí thời gian vì chuyện cũ năm xưa.
Ba người ra khỏi khách điếm.
Bên ngoài đã hoàn toàn trắng xoá.
Bởi vì nơi này quá lớn, ba người chỉ có thể chia làm ba hướng.
“Ngươi mang theo cái này đi.” Hạ Trường Sinh đưa một người giấy cho Lâm Kiến.
Lâm Kiến nhét người giấy vào ngực.
Người giấy kia bám vào y phục của y, thò đầu ra.
“Nếu nhỡ đâu gặp chuyện gì, cố hết sức nghĩ biện pháp cho chúng ta biết.” Hạ Trường Sinh nói với Vu Di.
Vu Di gật gật đầu.
Chuyện quan trọng, hắn ta cũng sẽ không nổi cáu.
“Đi.” Hạ Trường Sinh nói.
Vu Di đi bên trái, Lâm Kiến đi bên phải, Hạ Trường Sinh đi thẳng. Sau khi xuất phát, Hạ Trường Sinh dùng một cái Tị Phong chú [*], ngăn cản gió tuyết.
[*] Tị Phong chú: chú tránh gió
Ba người mạo hiểm gió tuyết mà đi.
Cho dù ba bọn họ đều có năng lực thì trong lúc nhất thời cũng gặp phải khó khăn.
Bão tuyết này tuyệt đối không phải tự nhiên xảy ra.
Hạ Trường Sinh nghĩ nghĩ, đi lên đỉnh cao nhất, nhìn xuống toàn cục.
Mặt đất phủ kín tuyết trắng mờ mịt.
Trong đó, có một nơi, gió thổi lớn nhất, tuyết cũng rơi mạnh nhất.
Chính là nơi đó.
Hạ Trường Sinh chạy qua như bay.
Nhưng thật đúng là nửa bước khó đi.
“Hừ, nếu có Không Sơn kiếm ở đây thì tốt rồi.” Cũng chỉ có loại thời điểm này, Hạ Trường Sinh mới bắt đầu nhớ tới điểm tốt của Không Sơn kiếm.
Kính Hoa Thủy Nguyệt bên hông Hạ Trường Sinh chấn động.
“Không ghét bỏ ngươi, không có, chỉ là mỗi thanh kiếm có lĩnh vực sở trường khác nhau mà thôi.” Hạ Trường Sinh giải thích.
Kính Hoa Thủy Nguyệt im lặng.
Cho dù khó khăn, Hạ Trường Sinh vẫn thành công tới trung tâm bão tuyết.
Vừa đi đến, hắn đã hiểu tại sao gió tuyết gần đây lại không đơn giản như vậy.
Nơi này có Tuyết Nữ, một loại yêu quái có thể điều khiển gió tuyết.
Nàng ta nắm chặt hai tay, nhắm mắt lại, liều lĩnh thi triển kỹ năng gió tuyết, làm cho nơi này vẫn luôn bị bão tuyết vây quanh.
“Ngươi muốn làm gì?” Hạ Trường Sinh vừa hỏi nàng ta, vừa rút Kính Hoa Thủy Nguyệt ra.
Ánh sáng tím rực rỡ.
Hiện giờ Kính Hoa Thủy Nguyệt đang rất cần một cơ hội để chứng minh mình hữu dụng hơn Không Sơn kiếm.
Đợi lát nữa mượn Tuyết Nữ này khai đao.
“A!” Một người đột nhiên xuất hiện trước mặt, Tuyết Nữ bị dọa.
Hạ Trường Sinh chuẩn bị tấn công, không định nhiều lời với nàng ta, chém trước rồi nói, chém chết thì tính cho hắn.
“Không nên!” Tuyết Nữ cuống cuồng xua tay: “Ta không làm chuyện gì xấu!”
“Ngươi còn chưa làm chuyện xấu sao?” Hạ Trường Sinh chỉ nàng ta “Ngươi dùng bão tuyết vây khốn tất cả mọi người, ngươi muốn làm gì?”
Tuyết Nữ điên cuồng lắc đầu, nói: “Ta không muốn vây khốn các người.”
“Nếu không phải vì ngươi, ta đã sớm rời đi rồi, ngươi còn dám nói không có.” Hạ Trường Sinh không nhịn được.
“Không phải, ta vì bảo vệ bản thân!” Tuyết Nữ sốt ruột giải thích.
“Bảo vệ bản thân?” Hạ Trường Sinh khó hiểu: “Có yêu quái nào uy hiếp ngươi sao?”
“Không phải yêu quái.” Thấy hắn không hiểu, Tuyết Nữ gấp đến độ dậm chân: “Là Quỷ thành.”
“Quỷ thành ở phía sau thành Thương Lãng Tuyền, ngươi nói linh tinh gì vậy, ta thấy ngươi ngứa đòn rồi.” Hạ Trường Sinh nói như vậy nhưng lại thu thanh kiếm lại.
Xem ra hắn đã sẵn sàng nghe Tuyết Nữ nói chuyện.
“Quỷ thành vốn di động, chỉ là bị thành Thương Lãng Tuyền ngăn chặn nhiều năm mà thôi. Hiện giờ, thành Thương Lãng Tuyền đã biến thành thành trống, người giữ thành không ở đó, quỷ thành đã di chuyển.” Tuyết Nữ nói: “Hơn nữa lúc này nó đã sắp tới gần đây rồi, nếu không phải ta dùng bão tuyết bao phủ nơi này, quỷ thành sẽ lập tức cắn nuốt nơi đây.”
“Nhưng nếu bão tuyết tiếp tục, những người thường còn kẹt bên trong sẽ bị lạnh chết.” Hạ Trường Sinh có thể cảm nhận được, gió tuyết ngày càng nghiêm trọng, người không có năng lực chống đỡ thật sự sẽ lạnh chết.
Tuyết Nữ trầm mặc.
Hạ Trường Sinh nhìn nàng ta.
“Ngươi muốn ta thu lại gió tuyết sao?” Nàng ta hỏi.
Hạ Trường Sinh có chút rối rắm.
“Gió tuyết vừa giải trừ, ta sẽ dùng tốc độ nhanh nhất rời đi. Kế tiếp, các người tự cầu phúc đi.” Tuyết Nữ nói: “Bởi vì quỷ thành không ngừng tới gần, nếu ta muốn tồn tại, chỉ có thể không ngừng tăng thêm gió tuyết. Nhưng ngươi đã nói nếu thời tiết còn lạnh xuống nữa, những người đó sẽ chết.”
Nói xong, Tuyết Nữ dùng tay áo che mặt mình.
Gió tuyết trước mặt nàng ta thổi điên cuồng, bao phủ sự tồn tại của nàng ta.
Tiếp theo, trong nháy mắt, gió tuyết đã ngừng.
Tuyết Nữ đã làm như lời nàng ta nói, nhanh chóng chạy trốn.
Nàng ta vừa rời khỏi, xung quanh lập tức im ắng.
Hạ Trường Sinh thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Hắn còn chưa thở xong một hơi này, bất chợt, trước mắt hắn hoa lên.
Những ngôi nhà màu sắc rực rỡ lướt qua hai bên sườn hắn lao về phía trước với tốc độ rất nhanh.
Quỷ khí quét qua.
Hạ Trường Sinh nhắm mắt lại.
Khi hắn mở mắt ra, dưới chân hắn là sàn nhà bằng gỗ, xung quanh tối sầm, đèn lồng màu đỏ đung đưa, ngựa xe như nước, đám đông náo nhiệt.
Hạ Trường Sinh không nhịn được liếc nhìn người qua đường.
Những người qua đường đó giống như biết Hạ Trường Sinh sẽ nhìn bọn họ, lập tức đối diện với hắn.
Bọn họ thoạt nhìn không khác người thường, nhưng lồng ngực không rung động, cánh mũi cũng không phập phồng.
Là quỷ.
Đám quỷ đồng loạt nhìn Hạ Trường Sinh, sau đó nở nụ cười u ám.
---
Vở kịch nhỏ
Hạ Trường Sinh: Nếu ngươi muốn chăm sóc trẻ nhỏ thì tự sinh một đứa đi.
Lâm Kiến: Ta cũng có mong muốn này, vậy đành nhờ đại sư huynh cố gắng rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]